Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

Suy nghĩ hiện tại của em!

Anh ơi,

Mặc dầu em đang rất shock vì những thông tin anh và chị Hồng cho em biết. Vì nó đánh đúng vào nỗi sợ của em. Em đang rất rất… thầm cảm ơn anh cũng như chị Hồng thì đã thức tỉnh, làm em cần phải tỉnh táo hơn để nhìn sự việc, vấn đề.

Hiện tại, em sẽ không hành động gì vội vàng cả đâu. Em sẽ suy nghĩ một cách chín chắn. Thật lòng em cũng không hề buồn trách gì anh cả. Nhất là về chuyện học hành của anh bị kéo dài. (trừ việc anh đã suy nghĩ và ko nói cho em nghe, để rồi quyết định không một lần về thăm em. Anh tệ quá!).

Hiện giờ em đang rất tỉnh táo, em rất thương bố mẹ, bà nội, cô dì… vì em đã có được những sự quan tâm cũng như yêu thương từ họ. em rất quí cả gia đình anh. Và sẽ là một mát to lớn của em khi mất đi tình cảm đó từ gia đình anh.

Em hiểu tại sao có việc xa mặt cách lòng. Nên em không bao giờ trách anh đâu. Em hiểu được sự nhớ nhung trong thời gian đầu làm chính em và anh điều cảm thấy mệt mỏi. Vì thế cả anh và em cần làm việc nhiều hơn, hoạt động nhiều lĩnh vực khác để nhằm lãng quên đi sự nhớ nhung này. Làm mình cảm giác thoải mái hơn. Nhưng anh biết không, cũng vì đó, nếu thời gian xa cách ngắn ngắn thôi, thì tình cảm mình se dần phục hồi lại một cách nhanh chóng. Nhưng vì hoàn cảnh chúng ta không cho phép, nên hiện tại đang xảy ra vấn đề. Đó là, em và anh điều có một cuộc sống riêng. Và cảm nhận của anh và em cũng khác nhau. Có thể nói một điều phủ phàng hơn (thực tế) thì không có em bên cạnh anh vẫn sống tốt. Và em cũng như vậy. Chính điều này cùng với một số thay đổi trong suy nghĩ cũng như hành động của chính anh và bản thân em, làm mình dần cách xa nhau.

Em không bao giờ muốn tạo bất kỳ một áp lực nào cho anh cả. Vì em biết là anh không thể làm gì khác hơn cả. Mà đặt anh hoài trong hoàn cảnh bế tắt như vậy, thì cũng không có kết cuộc gì tốt đẹp cho em. Vì anh sẽ dần cảm thấy em là một gánh nặng. Suy nghĩ được điều đó, nên em đã không nhắc nhỡ anh một cách gay gắt chuyện anh phải về thăm em một lần. Và điều tồi tệ đã xảy ra vì anh thật sự đã quyết định không về. Nghe nhưng điều chị Hồng giải thích về việc anh không quyết định về thăm em một lần, làm em càng hối hận hơn cả. Vì thật sự chúng ta không hiểu được suy nghĩ của nhau. Chúng ta đã không chia sẻ được những gút mắc trong lòng cho nhau. Để rồi, điều đáng tiếc đã xảy ra. Anh yếu đuối quá! Anh không dám đối mặt với khó khăn, nổi sợ trong anh để rồi quyết định không về. Nhưng em hiểu được sự khó khăn của anh như thế nào để quyết định như vậy. Và em tôn trọng anh. Mặc dù em thật sự buồn. Xin lỗi vì đã nhắc đến vấn đề này hoài. Vì thật sự đó là gút mắc trong lòng em. Nếu anh một lần đặt mình vào vị trí của em. Em không bao giờ muốn là người cản trở bước đường anh đi cả. Vì thế chắc chắn việc anh về thăm em, và rồi tiếp tục trở về Đức tiếp tục công việc dỡ của mình là hoàn toàn có cơ sở xảy ra. Vì em hiểu được anh bỏ dang dỡ thì em cũng chẳng được một lợi ích gì cả. Vì thế, em sẽ là người đứng bên cạnh giúp anh có động lực để anh mạnh dạn bước tiếp trên con đường anh đã chọn.

Nhưng mọi chuyện, đã xảy ra, chúng ta thực sự chưa hiểu về nhau, và chính sự thiếu chia sẻ đã dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay. Đó là em đã đứng im lặng một mình và cần nhìn nhận lại toàn bộ sự việc, tình cảm em và anh lúc này và tương lai. Khả năng hòa hợp trong tương lai mà cần tỉnh táo, chín chắn quyết định hạnh phúc bản thân mình.

Anh hãy cho em thời gian để em suy nghĩ anh nhé. Em không chút nào vội vàng đâu anh ạ. Em cũng mong là anh sẽ không phải hối hận gì nếu sự lựa chọn em sai lầm, em khổ thì anh cũng chẳng vui vẻ gì. Vì em là người cũng hiểu được vấn đề như anh: “Cầu em được người tình như tôi đã yêu em”.

Như em đã nói rất nhiều từ trước đến giờ, và em cũng chắc chắn là anh biết rất rõ về điều này: tình yêu thì cần không ngừng dung bồi. Tình yêu luôn cần hội đủ 4 yếu tố. Đó là, không ngừng quan tâm, yêu thương, tôn trọng và chia sẻ lẫn nhau. Nếu luôn có được 4 yếu tố này thì một hạnh phúc như cổ tích thực sự sẽ có thật. Nhưng chúng ta có những yếu tố khách quan ví dụ như xa mặt cách lòng chẳng hạn, đã làm cho chúng ta dần quên những điều này và rồi sự rạn nứt xảy ra.

Em sẽ là người phải quyết định, suy nghĩ chính chắn về tình cảm của em dành cho anh, về cây tình yêu của chúng ta có khả năng tiếp tục được vung bồi, đâm chồi nãy lộc hay không, hay là em không còn sức lực để tiếp tục… Em hứa em sẽ làm như anh nói, em sẽ không vội vàng gì cả. Em cần thời gian để tự hỏi bản thân mình, và chắc chắn một điều em sẽ không phải hối tiếc gì cho quyết định mình, vì nó sẽ làm em bất hạnh. Nói như vậy, để anh hiểu được em biết em cần gì. Em không làm gì để mình bất hạnh đâu. Nên anh đừng sợ và lo lắng cho em nhé. Em biết lo cho bản thân mình, vì em không chỉ sống cho riêng em. Em hạnh phúc thì mọi người quan tâm em như gia đình em, anh Linh, và những ai yêu thương em cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc cho em. Cái đang quý nhất ở anh đó là biết nghĩ cho người khác. Nhưng hiện tại em không còn cảm nhận được điều ấy từ anh nữa. Anh làm em có cảm giác anh đang không còn nghĩ cho người khác nữa. Bởi vì, nghĩ cho người khác hoài sẽ làm mình mệt mõi lắm.

Em đang nhận được rất nhiều lời khuyên của nhiều người. Và em sẽ tiếp tục làm như vậy. Đây là vấn đề lớn, em cần thận trọng và em sẽ tiếp tục nhờ sự trợ giúp của nhiều người. Có thể em sẽ bị nhiễu, nhưng em không sợ, vì em không bị áp lực gì về thời gian phải ra quyết định sớm. Nên em nghĩ mình đủ thông minh, sáng suốt để quyết định và em nghĩ mình là một người phụ nữ tốt. Em có quyền được hưởng hạnh phúc như bao người khác anh à. Hạnh phúc sẽ đến bên em sớm thôi anh nhé. Em tin tưởng vào điều đó.

Chuyện này xảy ra em không trách ai cả, vì thật sự lỗi không thuộc về ai cả. Em chỉ cảm thấy sao hạnh phúc đến với em khó khăn qua, bắt em gian nan thử thách nhiều như vậy. Do đó, em luôn luôn sẽ trân trọng những điều gì hạnh phúc em đang có và sau này. Nên em nghĩ em sẽ có một quyết định đúng anh à.

P.S: Nếu được anh chia sẻ thư này cho chị Hồng nhé. Vì hôm qua có thể em đã làm chị ấy buồn. Nhưng trong thâm tâm em biết được, em rất kính trọng chị ấy. Và những việc chị ấy làm cho anh, cho em và cho gia đình, điều xuất phát từ sự chân thành của chị ấy, không có bất cứ một vụ lợi nào nơi đây cả. Em rất quí chị ấy.

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Còn 1 ngày nữa

Hôm nay anh đã nhận đuợc giấy cuả bên bưu điện, để mai anh đi lấy cái ống kính canon. Hy vọng moị thứ sẽ ổn cả. Sắp đuợc chụp hình theo ý mình rồi. Thích thật.

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Ước mơ được thoả mãn 50%

Hôm T7 vừa qua anh có dịp máy hiếnm có, đó là có 1 máy ảnh chuyên dành cho dân tay mơ như anh xã. Giá thật quá hấp dẫn làm cho anh không thể kiềm lòng được. Anh đã thử cái duyên của mình với máy bằng cách bỏ đi sau một hồi xem. Tự dặn lòng nếu 5 tiếng sau quay lại nó vẫn còn đó thì quyết định đó chính là duyên của mình với nó. Thế là mọi việc diễn ra cứ như cuốn phim. Tuy nói vậy nhưng trong lòng anh lúc quay lại để xem coi còn không thì cứ như kiến bò. Tới nơi, anh vẫn thấy nó vẫn còn nằm đó. Thế là anh không còn ngần ngại gì nữa để mà trả tiền và lấy máy.
Về đến nhà anh vẫn chưa khoe với các chị vì máy vẫn còn thiếu ống kính để có thể chụp hình. Anh lên mạng và đặt mua 1 cái trước để chụp. Anh đang chờ đến lúc giấc mơ của anh trở nên tròn trịa.
Sau đây là bức ảnh trên mạng của chiếu máy ảnh mà anh mới sắm.

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Đôi lời nhắn nhủ

Kiểu em hơi có phần nhõng nhẽo, làm cho mọi nguời cũng cảm thấy sự chiều chuộng cuả Bố dành cho em hơn chị Q. Điều này có lợi cho em từ phiá Bố nhưng trong thâm tâm cuả mọi nguời, nhất là chị Q sẽ cảm thấy ghen tị. Điều này không tốt cho em và tương lai cuả chúng mình sau này.
Cho nên ngay từ lúc này em nên tự mình điều chỉnh. Không nên hiểu tiêu cực lời nói cuả anh mà trở nên xa cách với Bố. Anh đánh giá em là nguời khéo léo và tế nhị, hoàn toàn đủ khả năng thay đổi hiện trạng này. Để vừa dần dần giảm bớt điều tiếng trong nhà, vừa giữ đuợc sự yêu thương từ Bố Mẹ.
Bố mẹ từng nói không phân biệt dâu rể, đối xử em như con gái ruột. Thì tất nhiên bố mẹ cũng mong muốn chiều ngược lại từ em, cũng đối xử bố mẹ như ba mẹ sa đéc.
Anh chỉ có vài lời như vậy, mong em suy nghĩ và phản hồi cảm xúc cuả em cho anh biết nhé.

Tiễn bố mẹ


Hai hôm lên ở nhà 2 bác Thu Quỳnh, mọi người ai ai cũng có được những tràng cười sảng khoái. Hôm nay khi đưa Bố Mẹ và dì 4 ra sân bay, 2 bác cũng nhiệt tình tiễn đưa. Có lẽ trong lòng Bố Mẹ cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có được những nguời bạn tốt bụng như là 2 bác đây.
Cũng như lúc đón Bố Mẹ, giờ khắc chia tay đối với anh cũng rất nhẹ nhàng. Anh chỉ tiếc cho Mẹ và dì bị bắt về hơi sớm. Âu cũng là duyên nợ. Đời vợ chồng đi đâu cũng phải có đôi có cặp, cũng hợp với lẽ thuờng. Dù về phía Mẹ bị thiệt thòi, nhưng suy cho cùng Mẹ riết cũng đã như vầy rồi. Giờ đến gần cuối đời đuợc đi Âu, có ngắn đi chút nhưng cũng đã rồi. Tuy có nhiều lục đục nhưng nhìn cũng chuyến đi cũng thành công tốt đẹp.
Có 1 sai sót nhỏ trong lúc tiễn mọi nguời, nhưng cũng may là kịp thời đuợc sửa chữa. Máy hình anh chụp ở sân bay quên trả lại cho dì, làm hại bác Thu phải đánh vòng xe trở lại sân bay khi đã đi đuợc gần 10 phút. Đến nơi anh nhờ người chuyển máy vào trong cho Bố.
Trong tuần này ở Frankfurt, anh đi gia hạn visa và vào truờng để hỏi các gs về đề tài luận văn. Hy vọng chuyến đi sẽ thu đuợc những kết quả khả quan và suôn sẻ.
Còn em thế nào? Tuy chúng ta không có nhiều thời gian để nói chuyện, nhưng em cũng nhớ lên blog cập nhật thông tin cuả em cho anh biết nhé.
Yêu em nhiều!!!xoxoxxxoxox

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Yêu thật lòng!

Gã nhìn bàn tay vợ gân guốc, sần sùi gói nem thoăn thoắt mà thương đến nao lòng. Vợ gã nhặt nhạnh từng đồng từ việc gói nem thuê, đánh máy thuê và làm gia sư cho bọn trẻ...


Gã ngẫm đời thật lạ, tình yêu là cái gì mà nó quay gã như chong chóng đến mức gã cũng không nhận ra mình. Bố mẹ gã đều là đại gia nên chẳng cần nói cũng biết gã sướng cỡ nào. Giá trị cái ô tô của gã bằng cả căn hộ của người ta. Gã chẳng cần học nhiều cũng có bằng cấp, chẳng phấn đấu cũng có chức Giám đốc công ty xuất nhập khẩu ô tô.

Ngay từ ngày gã mới 16, 17, còn mặc đồng phục nhà trường, gã đã khét tiếng ăn chơi. Gã thuê hẳn một căn hộ cao cấp trả tiền trước cả năm để những lúc thích dạt nhà, hoặc cho đám bạn dạt nhà tá túc. Có lúc căn hộ của gã chứa gần chục đứa cả trai lẫn gái, ăn chơi đập phá mấy ngày liền. Gã lắm bạn gái, thấy đứa con gái nào xinh xinh là lao vào tán, nhưng vốn được nuông chiều nên gã không đủ kiên nhẫn cũng như không biết cách chiều các tiểu thư xinh đẹp. Các cuộc tình cứ trôi tuột tầm tay.

Hôm ấy trời mưa, gã lại vừa chia tay cô người yêu xinh đẹp nên chán đời nằm khểnh ở nhà. Chợt gã thấy một cô gái lạ đang dọn dẹp phòng khách, hỏi ra thì cô là con bác giúp việc nhà gã. Cô gái nói: “Mẹ em ngã bị bong gân ở chân nên không đi làm được. Em đến làm thay mẹ em. Em xin phép bà chủ chỉ đến vào buổi chiều, sáng em phải đi học. Nếu anh đồng ý ăn cơm trưa vào lúc mười hai rưỡi thì em sẽ làm cơm cho anh, còn sớm hơn thì không được, anh đành phải tự lo”.

Gã thì cần gì cơm với nước, có lúc cả tuần gã không ăn cơm nhà buổi nào, ấy vậy mà lời dịu dàng của cô gái giúp việc lại làm cho gã thích thú chuyện cơm nước. Gã gật gù bảo: “Được, từ mai em nấu cho anh bữa trưa, ăn gì cũng được”. Gã ngồi trong phòng nhưng để cửa mở hé, quan sát cô gái qua cửa kính. Gã chưa nhìn ai làm việc bao giờ nên nhìn cô gái làm việc gã thấy hay hay, tò mò.

Cô thật nhanh nhẹn và cũng thật nhẹ nhàng, cô lau chùi kỹ lưỡng, tỉ mỉ, im lặng như một cái bóng, như cô Tấm... Gã thấy những giọt mồ hôi bết những sợi tóc mai của cô gái, gã liền đi bật điều hòa, nhưng gã vừa quay đi thì cô lại tắt, bảo: “Em không nóng, bật thế tốn điện chết”. Gã muốn kêu trời.

Ngày thứ hai, gã về nhà thì thấy cô gái giúp việc vừa nấu cơm vừa chuyện trò với bé Ly, con chị gái gã. Qua cánh cửa hé mở, gã nghe hai cô cháu trò chuyện vui vẻ. Giọng cô gái thật dịu dàng, ấm áp, chuyện cô kể thật dí dỏm, đáng yêu đến mức ngồi trong phòng mà gã suýt bật cười sằng sặc. Con bé Ly mọi khi ghê gớm, hay nhõng nhẽo là thế mà hôm nay cứ cười khanh khách, còn ăn bát cơm đầy ngon lành. Khi mẹ đến đón về nó còn mè nheo hẹn: “Mai cô lại đón cháu nhé”.

Gã không nói chuyện với cô gái giúp việc, cô cũng không chuyện trò với gã, nhưng qua cánh cửa khép hờ, gã như bị thôi miên nhìn cô làm việc mà ngơ ngẩn. Gã thấy sao mà bình yên đến thế. Cái cảm giác ấm áp, thân thương cứ cồn lên làm trái tim gã rạo rực.

Thế rồi gã lại thấy bác giúp việc đến làm, tự nhiên gã buồn lặng. Mấy ngày liền gã như người mất hồn. Tối, gã đến nhà bác giúp việc, gã bảo: “Ở nhà một mình cháu thấy chán lắm”. Bác giúp việc ngoài việc dọn dẹp, cơm nước cho nhà gã theo giờ, tối về bác lại làm thêm việc dán phong bì. Thế là thỉnh thoảng gã lại chán ở nhà đến dán phong bì với nhà bác giúp việc.

Chuyện gã mê cô con gái bác giúp việc đến tai mẹ gã không khác gì động đất, sóng thần. Mẹ gã lồng lộn đuổi bác giúp việc. Mẹ gã bảo gã phải tránh xa đồ khố rách áo ôm đào mỏ ấy ngay. Bà bảo: “Mày mà không xu dính túi xem nó có yêu mày không, có lấy mày không”.

Gã tự ái quá. Lẽ nào gã không đáng được yêu. Thế là gã ôm mấy bộ quần áo đến ở trọ gần nhà cô gái, ban ngày sang nhà cô dán phong bì, tối đến gã đi đánh đàn thuê cho nhà hàng kiếm sống. Bác giúp việc lo cho gã từ nhỏ nên chẳng nỡ để gã đói khát, bữa nào cũng nấu cơm phần gã. Gã nhăn nhở bảo: “U phải lo cho con cả đời đấy”.

Trời phải chịu đất, gã bỏ nhà đi được một năm thì mẹ gã phải mang tráp đến nhà bác giúp việc ăn hỏi. Vợ gã thật khái tính, nhất định đòi tự lập, không cho gã nhận tiền của bố mẹ. Gã muốn kêu trời: “Sướng không biết đường sướng” nhưng vợ gã bảo: “Anh phải tự kiếm sống thì anh mới biết quý đồng tiền, sau này anh mới dậy được con nên người”. Thế mà gã cũng nghe. Gã còn nghe vợ xin vào làm việc cho công ty Nhà nước lương ba cọc ba đồng, tối về vẫn phải đi đánh đàn thuê mới đủ sống.

Ấy thế mà tối về nhà nằm lăn ra giường nghe vợ ríu rít bên cạnh, con bò lổm ngổm trên người gã lại thấy vui thật là vui. Lạ thế. Hình như khi yêu thật lòng thì cái gì cũng vượt qua được.
(Trích trang http://www.afamily.vn/)

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Sống là không chờ đợi...

Sống là không chờ đợi...


Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bảo: Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp... Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng, rồi nói: Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York , cách đây 8-9 năm nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc! Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi... Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan. Vợ anh vừa mới qua đời...

Quay sang tôi, anh bảo: "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi...".

Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này và nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi...

Bây giờ tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt thời gian dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn... Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mà mình phải nếm... Từ ngày ấy tôi không còn cất giữ một cái gì nữa... tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay bất cứ nơi nào khi tôi cảm thấy thích... Tôi không còn dành nước hoa hảo hạng cho những dịp đại tiệc, tôi xức bất kỳ khi nào tôi muốn...

Những cụm từ như "một ngày gần đây" hay "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường). Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi... có thể cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây...

Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn. Tôi sẽ rất áy náy vì tôi không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi, áy náy vì thường không nói với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ... áy náy vì mình chưa viết những lá thư mà mình dự định "hôm nào" sẽ viết.

Giờ đây, tôi không chần chờ gì mà không hẹn lại và không giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... đều đặc biệt cả.

Nếu bạn đọc được bản văn này ấy là vì một ai đó muốn điều hay cho bạn, và vì bạn cũng có quanh mình những người bạn quý yêu. Nếu bạn quá bận đến độ bạn không thể dành ra vài phút để làm việc gì, rồi tự nhủ "mai mốt tôi sẽ làm" thì mai mốt đó có thể là một ngày thật xa hoặc là bạn sẽ không bao giờ làm được...