Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

Trăng tròn trăng khuyết

Đã lâu rồi không ghé chăm sóc blog, hôm nay chắc phải khác. Bà xã chắc cũng tạm thời không có gì để viết vào đây. Tự nhiên anh nổi hứng sau khi chơi bóng bàn về rồi vào viết mấy dòng.
Trên đường về, anh hướng lên phía trời ở phía trước mặt, thấy cái gì đó rất to và sáng phía sau đám cây. Đi vội tới phía trước thì hóa ra là mặt trăng. Mặt trăng hôm nay tuy không phải rằm, nhưng theo trí tưởng tượng thì anh thấy nó thật tròn trịa làm sao, y như mặt của em xã thương yêu của anh.
Mặt trăng bên này cũng to hơn ở VN. Nhìn cứ như là 1 UFO. Đẹp thì thật đẹp nhưng sao lại mang cho anh cảm giác buồn buồn sao ấy. Nhìn xung quanh ai ai cũng có đôi có cặp, ôm nhau quấn quít, hun chụt chụt. Thấy mà thèm, rồi những kỉ niệm xưa của 2 chúng mình chợt ùa về trong kí ức. Tan họp họp tan. Trăng khuyết lại tròn trăng tròn lại khuyết. Dường như đây là 1 quy luật tự nhiên mà không thể nào cản đc. Có lẽ cảm giác này với em xã lại càng hơn anh gấp bội . Tội nghiệp em xã của anh. Ai biểu ưng anh chi cho khổ thân vậy nè. (P.S : nói vậy chứ không phải vậy đâu à nhe :))).
Love u, miss u mucccccch.

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Khi nào rãnh anh ghé blog này nhe!

Hôm nay lang thang trên web, tìm được blog này có nhiều entry hay lắm. Anh đọc khi có thời gian nghen! Nhiều bài nhạc được giới thiệu nữa. Em thấy hiện càng nhiều người tốt trên cuộc sống này đó anh!

http://my.opera.com/xikechua/blog/show.dml/7135091

Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Sáng nay lại có chút chuyện không vui! Mình phải niệm A-di-đà phật để dịu lòng mình!

Sáng nay, dì Bé mệt trong người, mẹ phải giác hơi cho dì. Sáng lu bu, chưa ăn sáng. Đi làm vội, chạy đến Cát Lái thì phát hiện ko mang theo điện thoại, nên quyết định quay về và biết chắc chắn mình sẽ làm trễ giờ. Mặc dù, đã nộp đơn thôi việc, nhưng em luôn biết trách nhiệm và bổn phận làm việc cho đàng hoàng. Việc này chỉ là sự cố nhưng em rất thấy có lỗi và đã báo cho các bạn trong cty mình sẽ đến trễ 45'. Quả thật, em canh sao mà chuẩn quá không biết, đúng 8g45' em có mặt. Mấy bạn tị nạnh em lại nói xiên nói xỏ em. Thật là không hiểu tại sao em cứ cảm thấy buồn buồn vì những lời nói ấy. Buồn vì thấy các bạn trẻ con quá, các bạn đó vui sướng được bao lâu khi nói  ra những lời như vậy. Lại suy nghĩ, đúng là em thấy mình khổ sở vì phải suy nghĩ đến cảm giác người ta chi ko biết.
Cv thì không có nhiều, cứ ngồi không thôi, vậy mà sếp lại không chổ nghỉ làm sớm. Chán thiệt, cứ phải chịu cái cảnh các bạn nói sau lưng mình hoài. Vì họ vẫn chưa biết mình sẽ nghỉ đó. Đúng là lúc trước miệng mình nói xấu nói bậy cái chị ở cty cũ nên bây giờ bị quả báo. Hihi, ráng thôi, cố lên! cố lên! mình là người tốt mình sẽ ko nói xấu ai nữa. Hi vọng ko ai khơi gợi để mình suy nghĩ và nói bậy, nói xấu người khác. hihi.
Còn một chị khách hàng nữa, mình rất nhiệt tình giúp chỉ, sau đó chỉ lại nghĩ đó là cv và trách nhiệm của mình làm. Thiệt là chán, sao lại có người không biết nghĩ người khác vậy. Làm cho mình phải giải thích và họ khó chịu với em. Mong muốn cuộc sống này ai cũng tốt cả! Mình giận lắm, mình phải niệm phật để lòng mình không được nghĩ gì xấu xa cho họ cả. Mình sẽ cố gắng sống thật tốt theo lời dạy của phật.

Em nhớ anh nhiều lắm!

Hôm qua đúng là chịu không nổi thiệt! Cả hai tụi mình đều rất muốn nói chuyện với nhau, anh thì luôn thức khuya để mong em thức dậy nói chuyện. Vậy mà chuyện như sáng nay lại xảy ra.
Buổi chiều tối hôm qua, em nhớ anh khinh khủng, gọi tên anh trên đường đi về, hình ảnh của anh luôn xuất hiện trong lòng em mỗi khi em vui, em buồn và những lúc em khó khăn bế tắt. Nghĩ về sợi dây chuyền anh tặng mà em cứ luôn cười một mình hoài luôn. Vì vậy, sáng nay mặt dù không để chuông đồng hồ, nhưng em luôn thức thăm dò, và online mong được nói chuyện với anh nhiều hơn vào lúc 5g3' sáng nay. Nhưng thiệt là kỳ cục, em online bên skype, chào anh bằng cái mặt cười. Còn bên yahoo em cũng mở lên luôn. Nhưng thiệt là chịu không nổi, em ko chịu chào anh hoặc lên tiếng gì cả, mà cũng vô tình không biết là mình đang invisible nữa. Huhu... thật vọng vì không gặp được ông xã, tự nhủ là anh đang chăm sóc chị Hồng trong bv, nên ngủ tiếp và lại thức dậy lúc 5g30 để tiếp tục thăm dò anh đã về chưa. Buồn quá, anh vẫn chưa về. Thôi thì mình thức dậy đi quét sân vậy. hihi. Trong cái xui lại có cái hên, do trong lòng không vui, nên đã định lấy máy nghe nhạc vừa làm việc vừa dùng âm nhạc xoa dịu lòng mình. Vô tình mình có thể kiểm tra cái điện thoại mình bỏ nó nằm im trong cặp từ lúc đi làm về. hihi, mình có tin nhắn của ông xã. Ảnh đang đợi mình? Ủa sao mình online ko thấy ảnh lên? Kỳ vậy? hihi. Rút cuộc mình có thể gặp anh xã mình trong những phút muộn màng. Đúng là có còn hơn không? Cảm giác vui mừng được gặp anh, nổi nhớ nhung được nguôi ngoai phần nào. Nhìn anh ấy thức thiệt khuya chờ mình, mình cũng chịu không nổi nữa. Nhưng hoàn cảnh như vậy thì biết sao đây! Tụi mình cùng cố lên anh nhé. Yêu thương sẽ bao phủ chúng mình và chúng ta sẽ vượt qua được mọi chuyện và rồi chúng ta sẽ ổn thôi. Đến phút cuối, lòng tham mình lại nổi lên, nỗi nhớ mình đã được nguôi ngoai vì đã gặp và nc với ông xã, vậy mà mình còn ask for more! Muốn được touch và kiss anh ấy thực sự cơ! Mình tham lam quá chăng? Mình là con người mà! hihi

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

Anh xã ơi, em yêu anh nhiều lắm!

Hôm nay, nghe anh kể hăng say về bệnh viện Đức nơi chị Hồng khám bệnh như thế nào thì em cũng cảm nhận được sự yêu thích và ngưỡng mộ của anh như thế nào đối với đất nước và nên văn minh này. Còn nữa, lắng nghe kế hoạch mà chị Hồng và anh vạch ra em cũng rất vui vì anh sẽ có thể trở về Việt Nam trong 2 tháng sắp tới. (Một thời gian không xa nữa đâu anh nhỉ?... hi…hi…) Và đó cũng chính là điều em mong muốn hiện tại, em chỉ cần anh trở về VN trong thời gian ngắn thôi cũng được. Em muốn mình lại được sớm sống lại những ngày hạnh phúc có anh bên cạnh trước đây, rồi anh tiếp tuc ra đi cũng được. Điều này sẽ là động lực cho em tiếp tục chờ anh và mong vào những điều có thể thực hiện được, chứ ko phải là những điều gì đó rất xa xôi và viễn vông như những suy nghĩ trong lúc tuyệt vọng của em. Hãy trở về thăm quê rồi hãy tính tiếp chuyện tiếp tục ở Đức hay về lại VN anh nhé.
Em nhận được cuộc gọi của cty Ajinomoto rồi, mọi việc đang trở nên khá trôi chảy với em. Mức lương cũng tốt hơn em mong chờ. Khoảng chênh lệch giữa lương thực tế em nhận được cũng không còn lớn nữa. Và em nghĩ đó cũng ko phải là vấn đề với em.
Chuyện ở chung với gia đình anh em cũng đã nhìn ra được điểm mấu chốt rồi. Đó là sự cách biệt về nếp sống giữa gia đình anh và nếp sống của gia đình em, mà nói đúng hơn là nếp sinh hoạt của em. Nhìn thấy được nó rồi, cộng với sự ủng hộ và hỗ trợ hết mình của gia đình anh, em sẽ dần cân bằng trở lại và tìm thấy sự yên vui hạnh phúc trong lúc vắng anh cho xem! Anh muốn em kể về cái điểm mấu chốt này không? Nhìn ra nó cũng là cả một quá trình với em đó.
Điều đầu tiên em muốn nói đó là nếp sinh hoạt của gia đình anh khá năng động và tích cực. Thức dậy khá sớm và các công việc trong nhà do mẹ và dì Bé đảm nhận khá nhiều so với nếp sinh hoạt của em trước giờ.
Sống với ba mẹ em, em là một đứa chỉ biết ăn học, không biết giúp mẹ kiếm tiền, chỉ biết cố gắng học thật giỏi để đền đáp công ơn đó. Tiếp đến là nếp sống ở ktx, em cũng rất thoải mái vì ko vướng bận gì chuyện nấu ăn cả. Chỉ đi học, ra ngoài ăn tiệm, dọn dẹp khu vực mình ở… Và cuối cùng là nếp sống ở trọ cùng với bạn Ly yêu dấu, bạn đảm đan hơn em rất nhiều trong việc đi chợ lo bếp núc. Mặc dù em rất thích việc nội trợ nhưng do chưa thật sự được làm việc nhiều nên em chỉ dừng lại ở việc thích và nung nấu có một gia đình cho riêng mình và mình sẽ là bếp Trưởng, mình thích làm gì thì làm, trang hoàng ra sao thì mặc mình không sợ dì Bé chê và cũng không bị ý kiến của mẹ ảnh hưởng.
Do vậy, khi bước vào gia đình anh, trước hết là nhà ngoại, và kế đến là mái ấm hiện tại là gia đình chúng ta sau này, em hòa nhập khá nhanh vì là người biết nghĩ đến người khác và nắm bắt tâm tư nguyện vọng người khác rất nhanh chóng. Em biết dọn dẹp, em biết giúp mọi người trong việc gia đình. Nhưng sau một thời gian dài như vậy, em bắt đầu mệt mõi… Phải thức sớm, phải làm việc nhà khi mình cảm thấy rất mệt mõi sau một chặng đường đi làm việc về. Em bắt đầu đâm ra cảm thấy cô đơn, mệt mõi. Đâm ra lối sống tiêu cực trong một thời gian. Đó là ko làm việc gì mình ko thích nữa. Điều này đã dẫn đến việc em đâm ra lười biếng, kể cả những việc mình có thể giúp cũng ko thèm làm luôn. Từ đó lại sinh ra chuyện cảm thấy tội lỗi, tự ti vì sự thiếu đóng góp của mình, kèm theo việc xấu hổ với bản thân khi có những chuyện em có thể làm mà vẫn ko làm. Hihi, cái cảm giác này khó chịu lắm anh xã ơi!
Do vậy em thấy được vấn đề như sau:
Thứ nhất, công việc nhà mình tương đối nhiều so với nếp sống của gia đình khác. Nhà mình rộng, vả lại còn có sân, có tiệc tùng cũng không ít. Nhất là việc mẹ và dì Bé không đi làm mà chỉ toàn tâm toàn ý lo cho gia đình. Không có bất cứ một người nào hổ trợ khác. Không việc không tên của mẹ nhiều lắm! Cái này thì em nghĩ chắc là anh cũng biết.
Còn em, với điều kiện hiện giờ, đi làm và chăm sóc gia đình chì là part-time ko phải full time như mẹ và dì Bé, em có một số yếu tố chưa cân bằng được đó là: chưa thích nghi được với nếp sống khá nhiều việc của mẹ và dì Bé. Và chưa nghĩ thông được “Giúp được mẹ bao nhiêu thì giúp, em đã là khá hơn chị Quỳnh rất nhiều rôi”. Và ranh giới của việc em mệt em ko làm, và việc em lười em ko làm cũng đang là vấn đề của em.
Giải pháp:
Em sẽ dần thích nghi và tập yêu thói quen dậy sớm. Vì em biết thức dậy sớm em làm được rất nhiều việc. Và em sẽ nhờ bố giúp em giải quyết việc em lười hay em mệt. Em sợ bố nhất. Bố sẽ gọi em dậy.
Còn về chuyện làm việc nhà, em sẽ thay đổi cv, quỹ thời gian cũng trống hơn, em tập cách sống lành mạnh giảm dần việc lười biếng. Vì nghĩ đến chuyện mình làm tốt việc hiện tại, thì cuộc sống tự lập của gia đình mình sau này sẽ ko quá khó khắn, không gây áp lực nhiều lắm cho em sau này. Do vậy, chăm sóc gia đình tốt hơn mà luôn vui vẻ mĩm cười với ông xã mỗi khi về. Ông xã sẽ yêu mình hơn! Và sẽ …
Anh đừng bát bõ những điều em viết nhé. Vì em đang có suy nghĩ rất tích cực. Đừng làm em cụt hứng nhé. Hãy ủng hộ em! Chồng yêu của em!
Em rất cần sự tin tưởng và ủng hộ to lớn về mặt tình cảm của anh đó.
Chúc anh ngày làm việc đầu tuần thật hăng say và suy nghĩ "Lao động là quan vinh" ko cảm thấy mệt mõi tí xíu nào!

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Bài hát này thay cho lời xin lỗi của anh, mong em thích nó.
 GARETH GATES - Anyone Of Us (Stupid Mistakes)




I've been letting you down, down
Girl I know I've been such a fool
Giving in to temptation
I should've played it cool
The situation got out of hand
I hope you understand

(Chorus)
It can happen to
Anyone of us, anyone you think of
Anyone can fall
Anyone can hurt someone they love
Hearts will break
'Cause I made a stupid mistake
It can happen to
Anyone of us, say you will forgive me
Anyone can fail
Say you will believe me
I can't take my heart will break
'Cause I made a stupid mistake
A stupid mistake

She was kind of exciting
A little crazy I should've known
She must have altered my senses
'Cause I offered to walk her home
The situation got out of hand
I hope you understand

(Chorus)
It can happen to
Anyone of us, anyone you think of
Anyone can fall
Anyone can hurt someone they love
Hearts will break
'Cause I made a stupid mistake
It can happen to
Anyone of us, say you will forgive me
Anyone can fail
Say you will believe me
I can't take my heart will break
'Cause I made a stupid mistake
A stupid mistake

A stupid mistake
she means nothing to me
(nothing to me)
I swear every word is true
don't wanna lose you

The situation got out of hand
I hope you understand

(Chorus)
It can happen to
Anyone of us, anyone you think of
Anyone can fall
Anyone can hurt someone they love
Hearts will break
'Cause I made a stupid mistake
It can happen to
Anyone of us, say you will forgive me
Anyone can fail
Say you will believe me
I can't take my heart will break
'Cause I made a stupid mistake

Anyone can fall
Anyone can hurt someone they love
Hearts will break
'Cause I made a stupid mistake
A stupid mistake

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

Giận anh lâu quá rồi, hôm nay mới cập nhật tình hình ở nhà cho anh nè!

Đầu tiên sẽ là điều anh xã quan tâm nhất!
Bà ngoại vào viện hồi khuya qua, lý do là bị tiêu chảy cấp (liên quan đường tiêu hóa). Hiện tại bà đang đường truyền nước biển. Mẹ đang ở đó chăm sóc bà, mẹ đang cầm dt của Dì Bé. Nếu anh muốn liên lạc thì gọi cho mẹ qua số dì Bé.
Chuyện kế tiếp đó là cả nhà (Ông ngoại bà ngoại, bố mẹ, Mợ Ba, Dì Bé và gia đình anh chị hai) đi về quê chơi. Kể từ hôm sáng sớm thứ bảy khởi hành và đến gần 7g tối ngày thứ hai mới về. Chuyến đi ntn thì anh đợi bố mẹ đích thân kể nghen! Em ko biết rõ lắm. Lý do em ko tham gia vì em ko thể xin nghỉ sáng thứ 7 và cả ngày thứ 2 được, em đã xin nghỉ để đi phỏng vấn và về quê nhiều quá rồi, ko còn cơ hội nghỉ cho việc đi chơi này. Em nói cả nhà hoãn lại đến 2-9 nhưng ko tán thành. Nên em cũng không ái nái tí vào về việc mình ko đi chơi cùng cả nhà. Nhất là lúc mình vẫn còn stress!
Kế tiếp bà nội vẫn ổn, Thu Yên có tin vui rồi. Cũng bị thai hành nhiều. Em và Yên ko hợp nhau về tích cách cho lắm nên ko hòa đồng được. Anh cần tin gì thêm từ Thu Yên em sẽ hỏi giúp. Tiếp tục cập nhật bên gia đình nội, Bờm thi đậu ngành xây dựng của trường DH Bách Khoa rồi, chỉ đang chờ giấy thông báo trúng tuyển và nhập học thôi. Còn bé Như nhỏ thì khối A được 18d, nên ko đậu được vào trường của em học lúc trước - Kinh tế đối ngoại - DHQG lấy 22d. Em Như đang chờ kết quả từ trường DH Y Dược Phạm Ngọc Thạch, em nó nằm trong danh sách 7 người đậu chờ vé vớt. Có kết quả cập nhật anh sau nhé!
Bé Ngân con cậu Dũng cũng đậu được 3 trường. Em sẽ chọn học trường Ngoại Thương nghen.
Còn về em, ngày mai sẽ đi pv vòng cuối Ajinomoto. Vừa kết thúc cuộc say nắng chóng vánh! Vẫn chưa bình yên!

Lại hụt nói chuyện với bà xã nữa rồi, hu hu

Hôm nay trong lòng anh cũng muốn về nhà để nói chuyện với em, nhưng khổ nổi chị Hồng lại có việc nhờ anh. Anh phải chuyển đồ của chỉ về lại nhà anh Việt, cũng gần sắp xong rồi. Dạo này chị Hồng cũng đang có chút bối rối, nên anh giúp đỡ chỉ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Em xã thông cảm nha.
Anh và chị Hồng hẹn nhau ngày mai, sau khi đi làm về thì 2 chị em dắt nhau đi tìm gặp cô Thiện. Anh nghĩ chị HỒng cũng đã nghĩ cho anh, vì chuyện của chỉ mà anh cứ hẹn lần hẹn lựa chuyện gặp mặt em kết nghĩa của bố. Chắc chỉ cũng áy náy.
Từ lúc xãy ra chuyện của 2 chúng mình đến giờ anh chẳng muốn ăn uống gì cả. Hình như bao tử không tiết ra dịch vị nũa. Anh giờ chỉ ăn để cho có mà thôi, chắc em cũng chẳng khá hơn anh phải hông?
Hôm nay anh đi chơi bóng bàn, gặp 1 người Việt, tên là Thanh, Thành hay Thắng gì đó, chơi cũng được lắm. Mới đầu vào lập bập anh đánh thua luôn anh ấy 1-3, vì anh ấy có quả giao bóng rất hay, làm anh rất lúng túng. Nhưng sau khi đánh lại trận khác thì anh đã phục thù được và giành thắng lợi 3-0 khá dễ dàng. Ban đầu anh ấy nói với các người khác là chỉ đánh thứ 2, nhưng sau khi gặp anh chắc anh ấy đổi ý, cũng phần vì anh ấy đánh ăn hết mấy người trong đội ấy nên chắc cũng đâm chán. Giờ gặp được đối thủ như anh chắc anh ấy lấy lại hứng thú.
Dạo này nhà có chuyện gì mới hông? Lâu không nói chuyện với bố mẹ anh cũng thấy rất áy náy làm sao ấy. Cậu Tuấn đã về lại Mỹ chưa? Dạo này bà ngoại và ông ngoại sao rồi? Bà ngoại còn hay đi chùa nữa hết ? Còn bà nội thì sao, vẫn bình thường chứ em. À, suýt quên hỏi chuyện của Thu Yên, nó cưới cũng được lâu rồi, em có nghe tin vui gì của em nó không?
Để xem ngày mai đi có kết quả gì không? Xong rồi anh sẽ kể cho em nghe heng.

Yêu em nhiều nhiều

Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2010

Đi hay ở

Em yêu, khi đã quyết định đi Đức anh đã nung nấu ý định ở lại đây từ lâu. Vì anh đã được bố mẹ chăm sóc quá kỹ đến nỗi anh có cảm giác mình lúc nào cũng là đứa bé. Từ khi qua Đức anh đã được học hỏi rất nhiều và cũng từ những khó khăn mà anh đã dần trưởng thành hơn. Anh mong có ngày em và anh sẽ được gặp nhau sớm trên đất Đức này. Tất nhiên anh sẽ cố gắng lấy cái bằng cho xong và về VN chơi sớm nhất có thể.
Nói gì thì nói, người tính không bằng trời tính. Anh cứ cố gắng thôi còn thành bại hay không là còn tùy. Anh nghĩ em cũng thích sống ở Châu Âu mà phải hông?

Yêu em nhiều nhiều

Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Không đồng cảm

Anh ơi,

Chắc từ lâu rồi anh mệt mõi với những lời than vãn của em nhỉ? Xin lỗi anh! Em tự đánh mất đi sự hấp dẫn của em, mà em không biết.

Hôm qua nói chuyện với chị Hồng và chị Nga khá nhiều, cũng nhìn ra được một số vấn đề của tụi mình.Chúng ta hiện nay mỗi người một cuộc sống, do vậy ko đồng cảm về suy nghĩ của nhau là chuyện rất bình thường. Từ chính sự ko đồng cảm được với nhau mà chúng ta nói vài câu đã cãi nhau rồi.

Vậy giải pháp cho vấn đề này là như thế nào? Anh nói chuyện thêm với các chị để biết vấn đề em vướng mắc là ở đâu anh nhé!

Em thì suy nghĩ câu trả lời chính vì mình lâu lắm rồi ko được ở bên nhau, yêu thương chăm sóc nhau như ngày nào! Anh xem có điều kiện nào để mình gặp được nhau ko anh? Em chờ câu trả lời của anh! em cảm giác thời gian chờ anh đã làm em khá tuyệt vọng và thấy điều này là viễn vong quá, nói chi đến việc sinh con anh nghen.

"Khi nào anh về với em?"

Thứ Tư, 4 tháng 8, 2010

Nói cho em biết tâm tư của anh

Để diễn tả hết cảm giác của anh khi nghe em nói rằng em muốn nương thân vào cửa Phật thì anh không thể nào tả nỗi, chỉ có thể rút gọn 1 từ là buồn. Buồn vì nhiều thứ. Buồn vì anh không thể còn giúp em vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Buồn vì anh không làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình. Buồn vì em có những suy nghĩ có thể nói là bốc đồng. Đùng 1 cái em bảo rằng giả như em đi tu thì sao? Anh không phải là em, vì thế anh không thể hiểu rõ ràng những cảm giác kinh khủng nào em đang phải gánh chịu. Chẳng lẽ gia đình, cái nôi đã nuôi dạy anh trưởng thành nó lại khủng khiếp với em thế ư? Vậy thì sự tính toán trước kia để đưa em về nhà anh ở là đã sai hoàn toàn ư? Anh không biết nên khuyên em như thế nào là hợp lý để kéo em về lại quỹ đạo của cuộc sống bình thường. Việc mà em nói đối với anh quả thật là chuyện không tưởng. Ngoài thiếu 1 người chồng để chăm sóc cho em cộng với việc ba mẹ em sống hơi xa em 1 chút, thì phần còn lại mà em đang hưởng là cả 1 giấc mơ không bao giờ thành sự thật đối với rất nhiều nhiều người khác.
Nói đâu xa , chỉ cần nhìn vào chị Nhung thì thấy. Để đạt tới bây giờ chị ấy đã trãi qua biết bao nhiêu ngày tháng khổ cực, luôn đối mặt với sự thiếu ăn, cộng với áp lực việc học. Được cái ăn thì nợ học phần, đi học thì thiếu cái bỏ vào mồm. Nào là tiền sinh hoạt phí , tiền học phí. Chưa kể về tình thương từ phía gia đình hoàn toàn là 1 con số 0. Thế mà chị ấy vẫn vượt qua được để đi đến cái gọi là thành công như ngày hôm nay. Dù vẫn luôn sống trong áp lực, nhưng chị ấy vẫn có thể chèo lái được. Để rồi chỉ có được 1 mái ấm gia đình. Thử hỏi tại sao mình có nhiều thuận lợi hơn người khác rất nhiều mà lại có những suy nghĩ tiêu cực thế. Anh không nói đến việc muốn vào chùa tu là việc làm của suy nghĩ tiêu cực cho tất cả mọi người. Nhưng về phần em, đây chính là mấu chốt. Điều gì em muốn nhưng chưa làm được thì em lại đâm ra chán nản, điều này không nên tí nào.
Anh không thể hiểu hết vị trí của anh trong lòng em quan trọng đến dường nào, để mà việc thiếu anh rồi thiếu sự quan tâm của anh đã xoay em trở nên như vậy. Nhưng nói thể để lật ngược lại vấn đề, đó là em đặt anh ở đâu khi lại có suy nghĩ là muốn đi tu. Việc em nói thế đồng nghĩa với việc em coi như người chồng như anh là thứ bỏ đi, không đáng gì cả. Chứ còn nếu anh là 1 phần vô cùng quan trọng trong lòng em thì em nên bình tĩnh và suy xét lại.
Chẳng qua em chỉ đang rơi vào tuyệt vọng và bế tắt. Chỉ cầm em tĩnh tâm để đưa trạng thái của cơ thể về lại sự cân bằng vốn có thì đâu sẽ lại vào đấy.
Nhân tiện đây anh muốn giải thích đôi chút về sự thay đổi đột ngột kia, điều mà đã làm em cảm thấy bị sốc. Từ chỗ có thể dễ dàng liên lạc với anh, đến chỗ hẹn rồi vẫn chưa chắc là gặp.
 Đầu tiên anh nên nói lên cảm giác của mình từ lúc chuyển lên Hamburg sống. Có thể nói đây là quãng thời gian mà anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc kể từ khi đặt chân lên nước Đức này. Từ chỗ cảm giác bị cô lập với thế giới chung quanh, chuyển hẳn sang 1 sự hòa đồng đáng ngạc nhiên. Từ chỗ bị phụ thuộc về tài chính, đến chỗ vô cùng tự do và thoải mái vì lần đầu tiên làm việc và kiếm ra tiền. Từ chỗ thiếu thốn trầm trọng tình thương và cảm giác mái ấm gia đình đến chỗ lúc nào cũng tràn ngập 1 không khí ấm cúm. Có lẽ anh đã nhân cấp quá nhiều với những gì anh được, chứ nếu lấy đem so với những gì em đã và đang có thì thật là 1 trời 1 vực. Nhưng đúng như câu „1 miếng khi đói bằng 1 gói khi no“. Có lẽ vì quá thiếu nên vừa khi nhận được chút xíu thì anh đã vồ vập và luôn tranh thủ thời gian giữ nó càng lâu càng tốt bấy nhiêu. Để rồi lãng quên mất nhiệm vụ và trách nhiệm của mình với em.  Anh không biết nhu cầu có được hạnh phúc từ mái ấm gia đình cao tới cỡ nào, chứ được như em thì đúng là chuyện nằm mơ của anh. Được bố mẹ chồng quan tâm, quí mến cũng như chăm sóc chu đáo, từ cái ăn(nấu ăn), cái mặc (giặt đồ), chỗ ngủ. Còn khi nhớ nhà thì chỉ cần nhảy lên xe, thoắt cái là đã sà vào lòng ba mẹ ruột. Ngoài sự khó chịu trong công việc cũng như trong giao tiếp với vài người , thì sự thuận lợi mà em đang có thì nhiều khôn xiết.  Đương nhiều có quá nhiều thuận lợi thì đương nhiên sẽ kèm theo đó là những áp lực nhất định đó là phải sống thể nào để tương xứng với cái mình nhận được. Nhưng anh cho rằng đó là điều tất nhiên. Đâu có gì là lạ.
Có lẽ từ những khó khăn mà anh thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc còn ở VN. Anh tự biết lo cho bản thân, đối nhân xử thế. Mọi thứ anh đều phải đụng tay vào chứ không còn sướng như ở nhà. Môi trường thì lạ lẫm, phải làm quen với cách sinh hoạt mới. Người quen chỉ gần như chẳng có ai, người lạ thì lại khác biệt về ngôn ngữ. Dù vậy anh vẫn thích nghi được và vẫn sống tốt đấy thôi.
Cuối cùng là việc anh rất buồn khi em bảo muốn vào chùa là vì anh không biết em đã suy nghĩ kỹ chưa? Em đi tu rồi bỏ anh lại cho ai. Dù chưa thể gọi là quá hiểu nhau nhưng anh nghĩ em biết con người anh là như thế nào? Anh không thích có sự thay đổi, có thể nói là thủy chung trong tình cảm. Tuy nhiên để xãy ra sự việc đến ngày hôm nay thì quả thật lỗi lớn là nằm ở anh. Anh sẽ tự điều chỉnh mình lại để có thể nói chuyện với em  nhiều hơn, để xu đi nỗi cô đơn trong lòng em phần nào. Để đánh thức con tim đang dần đi ngủ quên của em, để hâm nóng lại bầu nhiệt huyết có 1 mái ấm gia đình. Có những đứa con của chúng ta. Rồi vui đùa với chúng, tất bật với chúng, nhìn chúng cười, dỗ khi chúng khóc, ru chúng ngủ. Nuôi dạy nó thành những công dân hữu ích cho xã hội. Đem lại tiếng cười cho bố mẹ 2 bên.
Để làm được thế anh cần sự hỗ trợ tích cực từ phía em, sự ủng hộ tinh thần của em vô cùng quan trọng. Mà để được vậy em cần nhớ rằng „đừng phàn nàn về những gì mình chưa được mà hãy ráng trân trọng những gì mình đang có“.
Luôn yêu em và mong chờ những phản ứng tích cực cộng lạc quan từ phía em.

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Em xin lỗi anh về mọi chuyện!

Hôm nay em có nhiều suy nghĩ lắm anh àh. Trong đó có một suy nghĩ em em cảm thấy rất thoải mái. Tạm thời chắc chưa tiện để nói ra với anh quá. Em biết anh là người rất tốt, biết quan tâm, lo lắng cho nhiều người và trong đó, em là người được anh quan tâm nhất. Em không biết nói gì hơn cả, chỉ có thể nói anh là người mang đến cho em nhiều niềm vui và hạnh phúc nhất. Em cám ơn trời phật đã mang anh đến với em.
Có những lúc em cũng không thể hiểu mình nữa. Nên em ko đòi hỏi anh phải hiểu hết em đâu. Anh hãy cứ sống đơn giản như vậy anh nhé. Mình đã yêu nhau vì những cái rất bản chất của chính mình đó. Em ko muốn anh thay đổi bất cứ điều gì đâu anh.
Xin lỗi vì mọi chuyện đã làm anh buồn và suy nghĩ nhiều.

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Em ko biết có khi nào anh nghĩ anh sẽ mất em hay không anh?

Hi anh,

Định không nói ra nhưng diễn tiến theo chiều hướng này em cảm giác mệt mõi quá!
Anh đang dần đánh mất tình yêu em dành cho anh, anh biết không vậy? Đúng là tình yêu anh dành cho em vẫn như vậy? Nhưng em đang trong tình trạng khủng hoảng về mặt tình cảm anh biết không vậy? Em không có được một cách sống lành mạnh như anh, anh hiểu vấn đề không vậy?
Từ chuyện blog anh viết trên mạng, em bắt đầu thu mình lại, tiếp theo đó anh càng đẩy em ra xa khi anh nói anh ao ước em sẽ ko tranh cãi với anh nữa! Lúc đó em thật sự trầm xuống, cũng bắt đầu làm theo lời anh nói. Nhưng em cảm giác em ko còn là em nữa anh à.
Kế đến, em đang trong thời gian xin việc mới, em thất vọng với anh cách anh sửa bản thư xin việc của em. Có thể nói em đã chuyển từ trách anh sang hờ hững (không nghĩ đến anh) với anh khi anh nở nào chuyển sang file pdf khi mà trong thư xin việc của em có dòng highlight nổi bật vậy anh? Một câu hỏi cũng ko? Hỏi tại sao em làm vậy hay hỏi ...? Và em cảm nhận được sự qua loa của anh trong cách anh hỏi, quan tâm về việc làm, xin việc của em... nên em ngừng chia sẻ với anh. Em ko còn kể anh nghe nhiều về chuyện cty, cũng như ko còn nghe em than vãn gì về chuyện gia đình nữa. Cái em tự hỏi là tại sao anh ko có bất cứ cảm nhận nào về sự khác biệt này của em cả?
Anh biết là ngoài anh ra, các bạn khác cũng rất quan tâm em anh hiểu ko vậy? Như cách anh nói, anh còn cảm ơn những người đó, vì họ đã quan tâm chăm sóc em trong lúc anh ko bên cạnh em. Nhưng anh có hiểu là, nếu sự việc xảy ra theo chiều hướng đó, thì có khi nào, để đáp lại những  tình cảm họ quan tâm em và dần dần em sẽ  có tình cảm với họ ko vậy?
Em xin anh, anh đừng đẩy em ra xa vòng tay quan tâm, chăm sóc của anh. Em rất nhạy cảm và dễ xao động. Tại sao em nói với anh là thứ bảy này em đi xem phim mà anh cũng ko chút quan tâm em vậy? Anh biết sẽ cảm giác cô đơn như thế nào khi đi xem phim một mình ko anh? Và anh thử nghĩ xem, em có khả năng rủ thêm ai đó đi xem cùng em ko anh? ANH VÔ TÂM đến nỗi làm em buồn lắm!
Em ko dấu anh bất kỳ việc gì, mọi suy nghĩ của em đều nói ra cho anh biết, ko phải là em thách thức hay cảnh báo anh gì cả. Em chỉ muốn anh biết là em vẫn còn muốn tiếp xục xây dựng mối quan hệ này. Em vẫn hướng về anh rất nhiều. Nhưng anh đừng hành động như thời gian rồi nữa, anh vô tâm sẽ dẫn đến hành động vô hình trung anh càng đẩy em ra xa đó anh àh.
Vài đêm rồi, em stress đến nổi em ko thể làm được việc gì khác ngoài đi ngủ sớm cả! Em ko hiểu là mình đang stress gì nữa anh àh.
Anh có biết là anh hơn cả mọi người trong việc làm em hạnh phúc ko vậy? Do vậy, anh hãy tiếp tục làm như vậy nhé! Bởi vì ko ai khác ngoài anh sẽ làm được như vậy đâu. Anh đừng đẩy em ra xa anh nữa nhé!
Em cũng ko muốn anh suy nghĩ nhiều và ảnh hưởng đến việc học, việc làm của anh bên đó đâu. Nhưng thật sự đây là chuyện cũng khá quan trọng nên em đành nói ra.

Đừng ngừng thể hiện sự yêu thương, quan tâm, chia sẻ và tôn trọng lẫn nhau anh nhé. Vì ngừng nó cũng chính là điều tụi mình ko mong muốn. Cái khó khăn nhất của mình là sự xa cách vậy thì mình phải làm gì để vượt qua điều khó khăn này anh nhé. Có rất nhiều cặp yêu nhau đã không thể vượt qua điều khó khăn này rồi. Và em ko bao giờ muốn mình là một trong số những cặp đó anh nhé.

Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010

Chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.

Em yêu, anh xin lỗi em vì chuyện vắng mặt "đúntg lúc" của anh trong thời gian qua. Quả thực trước đây anh thường xuyên ở nhà, vì thế chúng ta có thể muốn gặp nhau lúc nào cũng được. Nhưng dạo này đã khác trước, thời gian của anh đã eo hơn, lại thêm sống gần chị H nên anh cũng có nhiều cơ hội ra ngoài chơi hơn, nhất là vào dịp cuối tuần. Nhưng, nói như vậy không có nghĩa là anh luôn luôn vậy, vì thường cuối tuần là dịp mà anh và em trao đổi về những gì đã xãy ra trong tuần. Vậy vấn đề ở đây không nằm chính ở chị H, mà chỉ là trùng hợp 1 chút về thời gian và sự kiện.

Thứ nhất đó là world cup-wc. WC diễn ra vào gần đúng thời điểm anh dọn lên hamburg, nên anh hơi mê bóng đá mà dành ít thời gian cho em. Nhưng anh đã cho rằng chỉ vào khoảng 1 tháng, rồi sau đó đâu lại vào đấy, mà em cũng đã thông cảm cho anh điều này. Chuyện này có thế xí xóa bỏ qua em nhỉ?

Thứ hai đó là hơi trùng hợp 1 chút là dạo này có hơi bị nhiều chuyện đột xuất xãy ra. Làm cho em có cảm giác anh "bỏ rơi" mất em. Điều này là không chính xác, mong em "suy xét" lại giúp anh. Đáng lẽ cuối tuần vừa rồi anh định ở nhà nói chuyện với em, nhưng do chuyện trộm vào nhà của anh Việt, cho nên đã xãy ra 1 biến cố. Chị H đã dọn hẳn ra khỏi nhà anh Việt và đang tá túc lại nhà chị Nga. Vì thế anh không thế khoanh tay làm ngơ. Anh giúp chị H chuyển nhà, đó là lý do mà đã làm phá vỡ kế hoạch cuối tuần rồi của anh. Tới tối chủ nhật thì mọi chuyện gần như đã hoàn tất, chỉ còn chút đồ lặt vặt, sẽ được hoàn tất vào thứ 2.

Dạo này vì ít được gặp em trực tiếp nên anh thường xuyên mơ thấy em. Thấy được gần em và âu yếm em như thuở nào, vì thế mà anh cứ "nướng", để tiếp tục được mơ, được thấy em. Anh cảm thấy từ những lời nói cũng như hành động, em đang có sự giận dỗi và dần mất niềm tin về tình cảm của anh. Điều anh có thể khẳng định với em là cho tới giờ anh vẫn luôn cho rằng quyết định lấy em làm vợ là điều đúng đắn. Vì anh vừa lấy được người vợ như tiêu chuẩn, vì cho bố mẹ 1 nàng dâu ưng ý. Em đã làm tròn 1 vị trí là thay thế chỗ trống mà anh đã tạo ra trong lòng bố mẹ. Tất nhiên mọi thứ vẫn là tương đối, cũng như cuộc sống này vậy.

Em đang bị sốc vì sự thay đổi khá đột ngột. Từ chỗ có thể gặp anh bất cứ lúc nào muốn, đến chỗ muốn gặp anh nói chuyện dù đã hẹn trước cũng rất khó khăn. Điều này làm anh cũng rất áy náy. Anh mong rằng mình sẽ khác phục được chuyện này giống như việc anh thức dậy sớm hơn để trò chuyện với em. Mọi lời nói cũng chỉ là lời nói suôn nếu không có những hành động thức tế chứng minh. Anh sẽ làm được những gì nằm trong tầm tay của anh. Vì thế em cố gắng giữ niềm tin của em dành cho anh. Anh vẫn như trước, anh vẫn là anh, tình cảm của anh vẫn vậy, dù bề ngoài có thế nào đi nữa.
I LOVE U.
Ông xã kangaroo ngọt ngào của em
x0x0

Anh có kiểm tra blog ko vậy?

Dạo này anh có học hành gì ko vậy? Dạo này em cũng không biết anh bận rộn chuyện gì luôn? Sao mà khó gặp và nói chuyện với anh quá vậy? Lịch anh như thế nào thì phải rõ ràng để có thể mình hẹn giờ để gặp và nói chuyện chứ! Lúc trước anh thường xuyên ở phòng thì mình ko cần hẹn gặp cũng có thể nói chuyện với nhau. Nhưng dạo này, anh thường xuyên đi ra ngoài thì phải lên lịch hẹn để duy trì việc gặp và nói chuyện với nhau chứ anh. Và điều này em mong nhận được sự cố gắng từ hai cả phía?