Thứ Ba, 28 tháng 9, 2010

Ở hai đầu nỗi nhớ!

Đêm nghe tiếng mưa rơi,
Đếm mấy triệu hạt rồi,
mà chưa vơi nỗi nhớ...
Ở hai đầu nỗi nhớ,
yêu và thương nhau hơn,
Ở hai đầu nỗi nhớ,
yêu và thương sâu hơn.
Ở hai đầu nỗi nhớ,
nghĩa tình đậm thắm hơn...

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Tối tăm quá đi

Đã lâu rùi không có gì viết lên blog chia sẻ với bà xã. Đến hôm nay có rồi nè. Đó là nói về cái mụn dưới ngón chân áp út bên phải của chân anh xã. Nó khiến anh đi đứng vô cùng đau đớn nè. Nhất là khi đánh bóng bàn. Đi bình thường thì không còn đi nhiều và lâu được nữa, nó chỉ mới mọc ra khoảng 2,5 tháng trở lại đây. Không hiểu sao lại thế. Bây giờ thì anh lại nhớ lại lời của bố . Lúc xưa bố đã từng bị 1 thứ giống vậy , và cũng rất đau đớn, nhưng rất may là đã chữa lành. KHông biết cái này có bị di truyền hay không? Nhưng đến hiện giờ thì anh thấy hơi bị giống rồi. Ôi cái mụn đáng ghét.
Ngày xưa bố chữa bằng cách có người , hình như là y tá, nhỏ vào cái mụn 1 thứ chất lỏng gọi là nitơ lỏng, có tác dụng như chất đốt cái mụn đó đi. Bây giờ anh chỉ mong có thể làm vậy. Chứ để kéo dài như vậy thật sự là khó chịu còn hơn nhịn đói.
Hôm nay là ngày rằng Trung Thu rồi phải hông em? Hôm nay em có ăn bánh Trung Thu nhiều không? Anh thích ăn bánh nhân đậu xanh hơn.  Các đứa em nhà mình có tập trung lại nhà để chơi lồng đèn không? Nhà mình có tổ chức gì vui vui hông? Nhớ ngày xưa toàn là được sắm lồng đèn giấy, vui biết mấy chứ không như mấy đứa bây giờ, toàn chơi đèn điện tử, chắc có gì thú vị. Cái thú đi rước đèn giấy, lúc tắt túc tỏ, có khi nghịch ngợm bị cháy đèn, buồn thì buồn nhưng cũng hay, vì có chuyện để kể với bạn với bè. Chắc tại vì nhớ nhà nên dạo này anh hay nhớ về chuyện xưa lắm, lúc còn ở nhà mình. Hiện giờ anh rất mâu thuẫn. Lúc nào anh cũng muốn sống như ở Đức  nhưng lại là ở VN. Đúng là anh mơ mộng viễn vông heng. Chúng ta hình như chưa trải qua cái Trung Thu nào ở bên nhau hết. NHớ lúc đó, anh với em đi mua bánh Trung Thu để tặng bố mẹ, rồi tối đó ai về nhà nấy. Không biết anh có nhớ đúng không nữa?
Thứ 6 này chị Tuyền con cô THiện mời anh làm người để dẫn người mẫu ra sàn Catwalk, nghe nói là có 6 cô thì dẫn đến 5 cô. Lại còn được đưa cho đồ đẹp mặc nữa. Có điều anh đang phân vân và đến 90% là sẽ từ chối vì nếu nhận lời thì phải nghỉ buổi chiều. Anh lại thấy áy náy vì hiện giờ cty đang nhiều hàng. Anh cũng dạo này mắc nhiều lỗi và làm hư cũng nhiều, nên muối làm gì đó để đền bù cho những lỗi lầm kia. Lại nghĩ đến cơ hội nhiều khi chỉ xuất hiện 1 lần này, nên cũng làm anh muốn nhận lời lắm. Nhưnng chắc phải viết thư từ chối vậy.
Cuối tuần này chị Tuyền rủ anh qua nhà tối thứ 7 để hát karaoke rồi CHủ Nhật đi Chợ Trời lớn nhất của Bang. Cũng trong Chủ Nhật này, chị Tuyền cũng sắp xếp quay phim luôn, anh đóng vai làm người đi thu gom thú nhồi bông, chị ấy có kịch bản gì đó mà anh cũng không đc rõ. Đợi xong rồi thì anh sẽ cho em hay. Anh sẽ tranh thủ Chủ Nhật về càng sớm càng tốt để chat với em. Anh cũng muốn nói chuyện nhiều với em lắm.
Nhớ em nhiều nhiều.

Anh xã kangaroo ngọt ngào đáng ghét của em

Tối tăm quá đi

Đã lâu rùi không có gì viết lên blog chia sẻ với bà xã. Đến hôm nay có rồi nè. Đó là nói về cái mụn dưới ngón chân áp út bên phải của chân anh xã. Nó khiến anh đi đứng vô cùng đau đớn nè. Nhất là khi đánh bóng bàn. Đi bình thường thì không còn đi nhiều và lâu được nữa, nó chỉ mới mọc ra khoảng 2,5 tháng trở lại đây. Không hiểu sao lại thế. Bây giờ thì anh lại nhớ lại lời của bố . Lúc xưa bố đã từng bị 1 thứ giống vậy , và cũng rất đau đớn, nhưng rất may là đã chữa lành. KHông biết cái này có bị di truyền hay không? Nhưng đến hiện giờ thì anh thấy hơi bị giống rồi. Ôi cái mụn đáng ghét.
Ngày xưa bố chữa bằng cách có người , hình như là y tá, nhỏ vào cái mụn 1 thứ chất lỏng gọi là nitơ lỏng, có tác dụng như chất đốt cái mụn đó đi. Bây giờ anh chỉ mong có thể làm vậy. Chứ để kéo dài như vậy thật sự là khó chịu còn hơn nhịn đói.
Hôm nay là ngày rằng Trung Thu rồi phải hông em? Hôm nay em có ăn bánh Trung Thu nhiều không? Anh thích ăn bánh nhân đậu xanh hơn.  Các đứa em nhà mình có tập trung lại nhà để chơi lồng đèn không? Nhà mình có tổ chức gì vui vui hông? Nhớ ngày xưa toàn là được sắm lồng đèn giấy, vui biết mấy chứ không như mấy đứa bây giờ, toàn chơi đèn điện tử, chắc có gì thú vị. Cái thú đi rước đèn giấy, lúc tắt túc tỏ, có khi nghịch ngợm bị cháy đèn, buồn thì buồn nhưng cũng hay, vì có chuyện để kể với bạn với bè. Chắc tại vì nhớ nhà nên dạo này anh hay nhớ về chuyện xưa lắm, lúc còn ở nhà mình. Hiện giờ anh rất mâu thuẫn. Lúc nào anh cũng muốn sống như ở Đức  nhưng lại là ở VN. Đúng là anh mơ mộng viễn vông heng. Chúng ta hình như chưa trải qua cái Trung Thu nào ở bên nhau hết. NHớ lúc đó, anh với em đi mua bánh Trung Thu để tặng bố mẹ, rồi tối đó ai về nhà nấy. Không biết anh có nhớ đúng không nữa?
Thứ 6 này chị Tuyền con cô THiện mời anh làm người để dẫn người mẫu ra sàn Catwalk, nghe nói là có 6 cô thì dẫn đến 5 cô. Lại còn được đưa cho đồ đẹp mặc nữa. Có điều anh đang phân vân và đến 90% là sẽ từ chối vì nếu nhận lời thì phải nghỉ buổi chiều. Anh lại thấy áy náy vì hiện giờ cty đang nhiều hàng. Anh cũng dạo này mắc nhiều lỗi và làm hư cũng nhiều, nên muối làm gì đó để đền bù cho những lỗi lầm kia. Lại nghĩ đến cơ hội nhiều khi chỉ xuất hiện 1 lần này, nên cũng làm anh muốn nhận lời lắm. Nhưnng chắc phải viết thư từ chối vậy.
Cuối tuần này chị Tuyền rủ anh qua nhà tối thứ 7 để hát karaoke rồi CHủ Nhật đi Chợ Trời lớn nhất của Bang. Cũng trong Chủ Nhật này, chị Tuyền cũng sắp xếp quay phim luôn, anh đóng vai làm người đi thu gom thú nhồi bông, chị ấy có kịch bản gì đó mà anh cũng không đc rõ. Đợi xong rồi thì anh sẽ cho em hay. Anh sẽ tranh thủ Chủ Nhật về càng sớm càng tốt để chat với em. Anh cũng muốn nói chuyện nhiều với em lắm.
Nhớ em nhiều nhiều.

Anh xã kangaroo ngọt ngào đáng ghét của em

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2010

Tâm trạng của anh hôm nay ra sao rồi? Em lo cho anh lắm! Hãy kể em nghe nhé!

Hôm qua dự định viết blog kể anh nghe về chuyện ngày đầu tiên đi làm. Nhưng viết được có một câu đầu tiên rồi lại thấy buồn buồn, chán chán ko viết nữa. Buồn chán vì lẽ không thể đối diện mặt đối mặt với anh mà kể. Nên ý chí ko mấy j lạc quan đã ngăn em viết tiếp. Và em đã tiếp tục lao vào cuộc chạy nước rút thi cử của em.
Sáng nay nòi chuyện với anh căng thẳng quá, sợ lắm! sợ cái nét mặt buồn thủi của anh lắm! sợ lắm lắm.
Hôm qua cũng còn một số chi tiết em chưa kể, nhưng em thấy không còn quan trọng nữa, vì em chỉ muốn anh biết rằng em đang rất ổn. Cảm giác được về đến nhà lúc 4g30' của em trong hai ngày qua như thế  nào đâu. Thấy mình có nhiều thời gian hơn, tắm rửa sớm hơn ko sợ lạnh cũng ko sợ nước nữa. Về sớm nên cũng nói chuyện với dì nhiều hơn. Dạo này, dì cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Dì nói chuyện với em cũng nhiều hơn trước rất nhiều.
Ngày mai là ngày mẹ và dì Bé đi thi sát hạch bằng lái đó anh. Chị Hai nói, mẹ thi đậu là ở nhà sẽ có lẩu tôm ăn ngay! Hihi, mong mẹ đậu và cũng mong lẩu tôm nữa. haha.
Việc kế tiếp nữa là bé Nga vừa vào lại rùi. Tụi mình sẽ không được nói chuyện xả láng nữa rùi. Phải ráng đợi ngày anh về thôi. hihi. "Ngày về em mong có anh gần bên... ngày về..." Em ko nhớ nỗi đây là lời của bài hát nào nữa.
Hôm nay em có 1 tiếng để học nội quy công ty, có rất nhiều ưu ái cho "phụ nữ mang thai và có con nhỏ"; chế độ cũng khả quan lắm. Hi vọng em sẽ có thể đóng góp nhiều hơn cho cty này, vì em thấy bộ phận của em còn nhiều việc làm và lưu chứng từ chưa logic lắm, các bạn cũng ko tỷ mĩ như em, nên em nghĩ em sẽ làm tốt. Hai ngày qua, mặc dù em ko có việc gì chính thức làm cả, nhưng tình hình là ko có bất cứ sự ganh đua nào của cấp dưới em cả. Mỗi người luôn ủng hộ, và nói chuyện rất vui vẻ. Em thật bất ngờ đó anh, team dưới em có 3 người đều bằng tuổi em cả và cũng đều là nam, trình độ của họ thì chắc chắn ko hơn em rồi, nhưng kinh nghiệm làm việc ở tại cty này thì em phải nhờ họ giúp đỡ nhiều. Điều đáng nói ở đây là 2 trong số 3 bạn đó đều đã có vợ và con nhỏ 5 tháng đến 2 tuổi rồi. Thật là bất ngờ khi thấy hiếm đàn ông bây giờ lại lập gia đình và có con sớm như vậy. haha. Chẳng hạn ông xã mình nè! Dụ dỗ hoài mà mình vẫn chưa dụ được. hihi.
Công việc anh hôm này thế nào? Hôm nay tinh thần anh có ổn không? Em nhớ anh lắm, nói chuyện mà ko hợp nhau thì em cũng buồn lắm. Chị Hồng ổn chưa anh? chị đi hội chợ cho ông Long cty tre bamboo thế nào rồi anh? Dạo này em ko còn online trong giờ làm việc nữa, nên cũng ko giúp được gì cho chị, em cũng ngại quá. Anh cứ hỏi chỉ nhé, nếu có việc gì cần cứ viết mail rồi nhắn tin cho em qua dt, em sẽ làm việc cho chỉ cho. Có lẽ em sẽ chat qua email vậy!
Em cố gắng học bài đây! Mọi chuyện đang tiến triễn tốt đẹp với em, nên anh đừng lo lắng cho em nghen. Anh cũng cố gắng như em nhé. Nhớ kể cho em nghe chuyện cty anh nữa. Khi làm việc có một số chuyện vui buồn lẫn lộn, ko biết anh có giống như em nghĩ không? Chứ như lúc trước em rất thích chia sẻ, kể cho anh nghe để mình ko còn bị bức xúc nữa. Nhưng nói đi cũng nói lại, nó cũng là một trong số những nguyên nhân làm cho cuộc nói chuyện giữa mình khá chán. Nhưng cuộc sống là vậy, em muốn chia sẻ anh mọi việc em gặp phải thôi! Chỉ khi nào, anh ko còn cảm thấy thích thú nữa thì em mới ngừng thôi.
I love you! Đi làm gần, về nhà lúc 4g rất là hạnh phúc đó anh! Em đang cố gắng tận hưởng nó đây. hihi.
Bà xã nhõng nhẽo của anh đây. xoxo.



Thứ Năm, 2 tháng 9, 2010

Xin Lỗi Em_ Lại 1 lần làm em thất vọng

Cuối tuần vừa rồi là những ngày nặng nề vô cùng với anh. Không được đi làm anh cảm thấy trong người như thế nào đó, giống như đeo mấy trăm ký tạ vào người. Căn nguyên là do công ty đang chờ thiết bị đến để công việc tiếp tục nhưng trong lòng anh mặc dù ở nhà nhưng cảm thấy nao nao, mà cứ sợ là không có việc. Ở nhà thì tuy làm việc của mình nhưng lại không có tiền. Không hiểu tại sao dạo này anh cứ hay nghĩ đến tiền tiền, lúc nào cũng tiền tiền. Chắc tại vì trong tài khoản còn ít tiền quá. Đã nhận được 2 tháng lương rồi mà sao có cảm giác lúc nào cũng túng thiếu về tiền bạc. Nguyên do phần nhiều là do chuyện nhà cửa và chuyện của chị Hồng vào bệnh viện. Rồi lại nổi hứng đi mua cái laptop. Thôi thì coi như mình đã có cái của cải giá trị lớn đầu tiên tự do mình sắm. Qua đến thứ 2, tâm trạng anh càng nặng nề, đến thứ 3 thì vô cùng bế tắc và mệt mỏi. Làm việc không đâu vào đâu. Anh mệt mỏi và uể oải vô cùng. Nhưng cũng phải cứng miệng để nói cho em yên tâm mà sắp xếp mọi thứ. Đến hôm qua anh mới thực sự quay dần về quĩ đạo cũ. Ngày đi làm trở lại anh cảm giác vô cùng hạnh phúc và như được giải thoát khỏi gông cùm.
Rồi đến sáng nay khi nhận được tin offline của em, tự dưng anh cảm thấy chột dạ và kèm theo là 1 thứ hoảng hốt. Giống như câu "bị rắn cắn thì sợ dây thừng". Đã 1 lần làm lỗi với em làm anh cảm thấy mình vô cùng tội lỗi và ray rứt. Vì thế mỗi khi nhận những tin nhắn của em mà mang hơi hướm của sự trách móc hay đại loại giống như vậy thì anh cảm thấy dằn vặt và vô cùng lo âu trong sự hoảng hốt. Anh cảm thấy khó thở và ngột ngạt vô cùng.
Khi chiều đến, gặp được em chỉ trong giây lát, trong lòng anh bỗng vui trở lại, nhưng lại chợt thấy vẻ mặt méo xệch của em khi anh bảo sẽ không chat đc với em mà phải đi qua chị Hồng, thì sự lo âu và bồn chồn lại bao vây lấy anh. Rồi nhận cuộc gọi của em, cảm giác đầu tiên cũng là sự nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại càng nặng nề  hơn vì biết lúc đó em đang rất buồn và giận anh.
Anh cũng tự trách bản thân mình sao không thể tự quyết được. Anh thấy tự chán bản thân mình.Hận mình sao không thể làm những gì mình thích. Hay chiều lòng người khác mà nhất lại gây thiệt hại cho chính người mình yêu thương nhất. Anh xin lỗi. Anh không biết phải nói gì và không biết mình phải nói 2 chữ này đến khi nào nữa, chỉ biết rằng anh đã gây tổn thương cho em.
Anh lúc nào cũng muốn mọi việc diễn ra suôn sẻ, từ chuyện mua tặng em món quà đến chuyện hẹn chat vừa rồi. Anh thấy nó y hệt nhau. Bên là gieo cho em 1 hạt mầm hy vọng, xong rồi để em chờ đời trong nỗi thất vọng. Nhưng những tác nhân khách quan làm anh không thể khống chế được. Có lẽ tại anh quá tệ. Anh quả thật tệ, tệ không thể tệ hơn. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, là 1 người chồng tồi tệ. Chẳng những không mang đến nụ cười cho người yêu thương của mình, đằng này lại còn gieo rắc cho em những nỗi buồn vô cùng.  Nhiều khi anh nghĩ, đến khi mình chết chắc sẽ bị quỷ cắt lưỡi (vì tội hứa lèo), rồi vì lóc da bỏ vào chảo dầu nóng chiên tới chiên lui vì đã làm cho người yêu mình đau khổ, rồi vâng vâng vâng thứ tội.
Bây giờ anh chỉ mong em sớm nguôi ngoai, anh không xin em bỏ qua cho anh, mà chỉ mong em được vui chơi cho thật quây khỏa với ba mẹ để có được tinh thần sảng khoái nhất trước khi bắt tay vào công việc mới của cty mới và với những đồng sự mới.

Luôn thương nhớ và lo lắng cho em. Anh xã đầy tội lỗi của em