Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2010

Một ngày lại trôi qua!

Tối qua em lại về trễ, rời khỏi nhà ngoại đã là 9g20 rồi. Về đến nhà thì vào phòng bố mẹ để nói với bố mẹ một vài chuyện. Nói xong cũng gần 11g rồi. Biết được ngày mai phải rồi khỏi nhà sớm lúc 5g30 nên em lo lắng sợ chuẩn bị không kịp. Thế là quyết định ko nói chuyện với anh và bắt đầu ủi đồ. Và đi ngủ lúc 11g40'.
Sáng thức dậy thật sớm đi cùng bố mẹ và dì Bé. Mình đi đến tiệm hoa để đặt kết xe hoa. Xe của bố kết đẹp thiệt, nhưng số tiền thì cũng tương xứng không kém. Tổng cộng 1,000,000 đồng bao gồm luôn hoa của cô dâu và chú rễ. Hôm nay em làm cũng cảm thấy có ích, làm cũng được vài chuyện.
7g30 thì một phái đoàn nhà mình đại diện qua nhà gái nói chuyện, sau đó cũng nhau ra chùa làm lễ. Làm lễ ở chùa cũng hay. Hôm nay em biết em ý nghĩa của "nhẫn" cưới. hihi
Kế tiếp là em và dì Bé ra chổ nhà hàng đãi tiệc trước, xem có thể giúp gì cho cậu mợ ko?
Nhưng mọi thứ đâu đã vào đấy và em và dì Bé chỉ đi loay quanh để chụp hình thôi. Không biết anh nhận ra gì Bé khác gì chưa nhỉ?
Đồ ăn và cung cách phục vụ ở nhà hàng rất tốt. Hôm nay, cậu Hùng đã lên sân khấu trình bày hai bài hát luôn. Quả là một chú rễ phong độ anh nhỉ? Cậu hát bài có điệu nhảy Chachacha. Thế là bạn của cậu liền hưởng ứng kịch liệt lên dance liền. Làm lúc này em ngứa nghề và mong anh xã quá. Hehehe.
Tin không vui một chút đó là tiệc cưới còn dư 6 bàn vì bạn của cậu không đến. Mà một bàn tiệc tới 3tr lân. Ngán thiệt. mẹ tải ra bớt cho nhà gái và nhà mình. Đem về nhà ngoại chỉ có 02 bàn. Nói dối bà chỉ dư 2 bàn. hihi
Máy em sắp hết pin rồi. Em ngừng ở đây nha.
Anh xem anh o betihanhphuc nhe.

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Anh ơi, em thật là rắc rối phải không anh?


Chủ Nhật ngày 23/01/2010
Một buổi sáng Chủ Nhật thật nhiều áp lực. Lâu lắm rồi mình đã không vào bất cứ việc gì ở nhà. Cảm giác xa lạ, không biết bắt đầu từ đâu và làm gì cảm thấy mình dư thừa trong chính căn nhà mình đang sống. Mình phải làm gì đây. Cơm nước thì không biết làm gì, mẹ thì không nhờ cậy mình làm gì cả. Mình thì lại không dám làm những công việc của mình, và cứ ngồi cầm cự ở dưới nhà để chờ được sai việc. Mình ghét cảm giác bị động này. Mình muốn mình tự biết mình phải làm gì và làm thôi. Ở nhà riết, thấy mình như kẻ dư thừa, chỉ ăn bám và không giúp đỡ gì hết. Ước gì mình được về chính nhà mẹ ruột mình, mình được ung dung mà làm biếng, khi mẹ chịu hết nỗi sự lười biếng nhết thay của mình thì sẽ mắng mình một trận. Bây giờ mình mới cảm giác lo sợ quá. Vì nhà chồng thì khác với nhà mẹ ruột, bố mẹ cũng không có thoái quen mắng mình, khiển trách mình, chỉ luôn luôn muốn mình tự giác làm mọi việc. Nhưng hiện tại, mình đã không ở nhà hòa nhập với mọi người một thời gian dài rồi, mình thật sự không biết làm gì cả. Mình muốn nói điều này ra cho bố mẹ hiểu nhưng lúc nào mình cũng lo sợ và sợ sệt. Sợ “bị nghĩ là” sao đứa này khôn quá, nó nói ra để chặn đầu mình đây. Sau mà nó mưu mô xảo trá quá. Chuyện gì cũng kể cho chồng nó biết, có phải nó muốn chia rẽ tình cảm của bố mẹ và chồng nó không. Mình sợ quá, buồn nữa. Cảm giác làm biếng, sống không có ngày mai sao mà chán nản quá. Mình muốn khóc cho thật nhiều, để rồi sau khi khóc sẽ quên hết cảm giác đó và lại bắt đầu lại từ đầu. Mình tệ quá, hôm qua đi ăn với bố ở nhà chú Lộc thì lại làm rơi cả một dĩa bún trước mặt cả gia đình bên chồng. Mình sợ quá! Mặc dù mọi người chẳng nói gì, nhưng mình thật sự sợ lắm. Đến sáng nay thì mẹ vừa giao em cho mình chăm có tí xíu thì lại làm em té. Em té chuối cả mặt xuống cầu thang. Mình bối rối vừ sợ bị la, vừa không biết xoay sở, thế là em Tom cứ khóc rống lên. Một lần nữa lại thấy sự tệ hại của mình. Mình cảm thấy cố đơn, lạc long trong chính căn nhà mình đang ở. Chồng ơi, mình có thể tự xoay sở những lúc thiếu anh nhưng hình như nó không dễ làm tí nào. Em sợ quá. Mọi người đều bảo em có phước có bố mẹ chồng tốt như vậy. Thì đối với em nó là cả một áp lực. Áp lực phải cư xử làm sao cho hợp đạo con cái, vừa phải làm sao cho tình cảm của bố mẹ không thay đổi, hoặc mất đi. Em sợ lắm, đó là lý do tại sao, mỗi lúc em làm việc gì sai hoặc làm đều gì em cũng phải dò xét ý kiến. Hay em đã phạm sai lầm thì trong long em luôn lo lắng, sợ hãi tột cùng. Có lối thoát nào cho em không anh? Bố mẹ có tha thứ và cho em them cơ hội không anh? Em sợ quá.
Em luôn nghĩ rằng mình rất giỏi trong việc hành xử, cư xử, nhưng bây giờ thì không phải nữa. Mình cảm thấy lo lắng và sợ hãi quá. Mình không dám đối diện với những người trong nhà (ngoài bố). Bố thật là một người tình cảm, độ lượng, bố thích không thích điều gì là bố sẽ nói ra cả. Nhưng với mẹ và dì thì em không biết được. Đôi khi em tự dễ giải cho mình tự cho mình thư giãn. Nhưng sự thật thì điều đó hoàn toàn không đúng. Hôm nay mình ra mục tiêu là phải hoàn thành xong bộ hộ sơ xin vào Holcim, nhưng dường như mình vẫn còn đang ở vị trí số 0. Nghĩa là chưa có gì cả, mình luôn tự nhủ là mình sẽ luôn làm kịp thời… rất nhiều lý do do mình tự tạo ra để cho phép mình delay hoài, delay hủy. Tại sao bao nhiêu lần mình muốn học tính cương quyết, kiên trì của anh xã và bố chồng mình mà không làm được, mình giận chính mình, và cũng không có lối thoát. Lười vẫn lười ra đó, cảm giác mệt mỏi trong mình vẫn cứ ì ra. Mình thật sự muốn sống một cuộc sống lành mạnh, thể dục thể thao, mỗi ngày là bao điều mình đã làm được. Không phải stress như lúc này. Nhiều thứ mình muốn làm mà không làm được. Hay là mình cần một khoảng lặng để tự suy nghĩ và điều chỉnh, hay là mình đợi đến lúc tính thương của bố mẹ không còn rồi lúc đó ăn năn cũng ko kịp. Hay tệ hơn nữa là anh xã cũng thấy bản chất xấu xa này của mình là xa lánh mình. Mình cần gì đây? Mình cần gì để mình có thể biến suy nghĩ thành hành động?


Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

Kết quả là thất bại

Cuối cùng anh cũng đã nhận được cái mà mình đáng phải bị nhận. Thật ra thất bại này anh cũng đã rút cho mình những điều để những lần sau chấn chỉnh hơn. Dù có buồn nhưng " vạn sự khởi đầu nan" anh sẽ tiếp tục" chiến đấu". Dù sao cũng chưa phải hết đường mà. Đi không được đường này thì đi đường khác.

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Buồn, sao mình tức mình quá đi.

Anh cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa. Chuyện thực tập của anh tưởng chừng như đang sắp được khởi động thì đùng một cái, mọi hy vọng gần như dập tắt. Anh gọi điện thử cho chú Chính vào tối nay, thì gần như đây là 1 dịp để bao nhiêu nỗi bực dọc của Chú đều xã tất cả lê anh, mà nguyên nhân chính là từ anh mà ra.
Qua lời kể của Chú, thì quả thật là làm anh vô cùng bất ngờ, sao lại có người tốt với mình đến thế, nhưng anh không hề biết. Chú bảo là đã chuẩn bị mọi thứ cho anh từ công việc sẽ thực tập đến chỗ ở, thế mà anh đã không có liên lạc với chú gì cả, điều này làm Chú cảm thấy vô cùng thất vọng về anh. Anh cũng không dám giải thích gì về việc các bức thư của anh gửi đi nhưng Chú đã không nhận được. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là anh đã ngại việc gọi điện thoại trực tiếp cho Chú.
Từ việc đụng chuyện của bác Thu làm anh vô cùng sợ phải nói chuyện với những người Việt ở Đức. Vì thế anh chỉ dám liên lạc qua Email. Nhưng trên thực tế là ưu tiên hàng đầu của việt liên lạc là trực tiếp gặp mặt, sau đó thông qua điện thoại rồi cuối cùng mới đến Email. Anh thật vừa buồn lại vừa giận chính bản thân là tại sao mình đã không đủ can đảm đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. Để rồi tự mình hại mình, tự mình lại làm hẹp cơ hội của mình. Anh cảm thấy mình hèn nhát quá.
Quãng thời gian qua anh luôn trong tâm trạng không vui, dù anh phải cố tỏ ra bình thường. Nhưng từ trong lòng anh cảm thấy vô cùng chán nản, vì mọi việc không như ý mình muốn. Bây giờ lại nghe những gì Chú Chính nói thì anh lại cảm thấy như mình rơi từ trên trời xuống dưới vực thẳm không đáy.
Anh đã xin lỗi Chú, và mong ở Chú 1 sự thông cảm cho anh, và tạo cho anh thêm 1 cơ hội nữa. Chú cũng tỏ vẻ chấp nhận, nhưng lần này Chú không hứa trước được điều gì cả. Thôi thì phó mặc cho số phận vậy. Nếu số phận tiếp tục đưa đẩy ra hướng khác thì anh đành phải chấp nhận thôi.
Em đừng nói chuyện này cho cả nhà biết, anh nghĩ sẽ làm bố mẹ buồn. Cứ để Chú Chính trả lời xem sao đã. Nếu không được thì đợi đến tháng 5 đi theo chị Nga thôi.

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2010

Minh duoc len phim



Vui qua, minh duoc lam nhan vat chinh co day!!!! :))

Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2010

Lần đầu đi truợt tuyết



Cảm giác vô cùng lạ, mới  mẻ , hào hứng pha lẫn với sự sợ hãi thực sự khi đối mặt là 1 cái dốc hơn 30 độ.

Hôm nay trời đổ tuyết nhiều thiệt nhiều, nhưng mọi người lại làm biếng. Anh Michel dễ thương đáng yêu cảm thông cảm giác thất vọng của mình nên đã quyết định cùng mình đi chơi trượt tuyết. Còn lại mọi người thì sắp xếp hành lý qua trở về nhà. Khi ra khỏi nhà là khoảng hơn 12g30, 2 anh em đi lên núi bằng xe hơi, cách nhà nghỉ khoảng 3km. Dù hôm nay trời đổ tuyết nhưng có rất nhiều người đi chơi, vì có lẽ cả tuần không có tuyết để chơi nên mọi người cũng có cảm giác sảng khoái khi hôm nay ông trời đã thoả mãn cho lòng mong đợi của mọi ngừoi, trong đó có mình nữa. Mọi người trong nhà bảo rằng chỉ chơi khi trời xanh, còn lúc đó mọi người nhìn thấy trời không tốt, nói chung là làm biếng thì đổ thừa nhiều lý do ( đương nhiên là hợp lý). Thật may cho 2 anh em là đến khi chơi thì trời dần trở nên rất đẹp, đáng đời cho những người làm biếng có lý do hợp lý. Tuy ở nhà đã chuẩn bị đôi giày để trượt tuyết nhưng có lẽ không xài đc nên anh Michel dẫn mình đi thuê giày và ván trượt, có vẻ đắt :((  Cái đôi giày để mang vào ván trượt thiệt là độc đáo, nó làm cho những ai đi vào bị sửa tướng hết, nhìn tướng đi buồn cười không chịu nỗi. Sau khi thuê giày, 2 anh em đi đến chỗ mua vé vào cổng, người ta phát cho mỗi người 1 tấm vé điện tử để qua cổng điện tử. Sau đó 2 anh em vào cabine để lên núi. Chắc cũng khoảng 1km hay hơn.  Trong cabine nhìn ra núi non và cây cối được phủ đầy tuyết thiệt đẹp. Đúng như câu nói "  Trăm nghe không bằng 1 thấy". Mọi thứ mọi người làm rất thuần thục nhưng với người mới nhận môn như mình thì cái gì cũng lạ lẫm, từ cách vào cabine - phải để ván trượt vào trong khay được bố trí ở ngoài cabine, đến cách mang giày và cài giày vào ván trượt. Chị Nhung bảo trên núi rất lạnh nên mình phải mặc rất nhiều lớp quần áo. Nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng này mà mình không bị lạnh. Mang bao tay vào, đội nón len dày và đeo mắt kính trượt tuyết, xong rồi xỏ giày vào ván trượt. Xong, bây giờ trông mình pờ-rồ không kém ai.
Anh Michel bắt đầu bài giảng đầu tiên về cách trượt tuyết, tuy mình chẳng hiểu tiếng Pháp nhưng anh Michel dùng hết mọi cách từ lời diễn đạt đến tay chân... để mình có thể hiểu được. Cộng thêm sự thông minh của bản thân mình, mình cũng lãnh ngộ được hết. Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ áp dụng. Mình vừa trượt được khoảng gần 5 giây thì ạchhhh. Xong rồi ạch,......,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch, ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch, từ trên đỉnh núi đến chân núi. Khó khăn nằm ở rất nhiều chỗ, làm quen với việc di chuyển bằng cách bước đi chuyển sang trượt, từ việc kiểm soát sự thăng bằng cơ thể cộng thêm những kỹ thuật trượt tuyết vừa mới hiểu nhưng chưa ngấm, đôi giày và ván trượt thì chẳng khác gì đeo chì 50kg vào chân. Nhìn thấy mọi người khác, kể cả những đứa con nít 6-7 tuổi trượt mà thấy ham và phục sát đất. Kỹ thuật trượt tuyết này đòi hỏi phải đi hình zíc zác để hãm tốc độ, bẻ lái ( chuyển hướng cần chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, ) để thắng lại thì khép 2 mũi chân lại tạo hình chữ V, cũng cùng kỹ thuật này để chuyển hướng. Ở cấp độ cao cấp thì 2 chân giữ song song và cứ thế lạng qua lạng lại. Điều quan trọng để giữ thăng bằng là phải hạ thấp trong tâm. Trong khi trượt tuyết thì mình mới càng thấm thía câu " phải học cách đứng dậy ngay từ chỗ mình ngã", 100% nghĩa đen. Thật không đơn giản chút nào khi đứng dậy vì tuyết cứ làm mình trượt. Rồi đến việc mang lại giày vào ván trượt, vì ván trượt bị văng ra khỏi giày trong những cứ ngã " có 1 không 2".
Lần thứ 2 lên lại đỉnh để trượt tuyết thì mình đã bắt đầu quen và ít " ạch " hơn, sau 4 lần lên xuống thì mình gần như không té nữa, áp dụn đc tất cả nhưng kỹ thuật sơ cấp, anh Michel liên tục khen mình, vừa để động viên mình, vừ. Lúc đó cũng đã gần 4g chiều, anh Michel đề nghị sau khi uống nước thì 2 anh em lên núi trượt xuống 1 lần nữa thôi rồi về, vì  người ta sẽ nghỉ vào 5g ( vào thời gian mùa đông thì 5g giống khoảng 7g tối ở VN). Trời tối nên không chơi được. Có lẽ vì anh Michel thấy mình đã học hiểu được cách trượt tuyết và có lẽ đánh giá mình quá cao, lần này anh chọn dốc trượt có lẽ từ " khủng khiếp" là thích hợp nhất dành cho cảm giác của mình lúc đó. Đối mặt là cái dốc hơn 50 độ là ít, và bắt đầu màn biểu diễn như những cascadeur, kính thưa các kiểu té, té sấp té ngữa, té sóng soài, té bằng 1 hông, bằng mông, té lăng cù mèo, té lăn 1 vòng, 2 , 3,4  vòng, té văng 1 ván trượt , rồi cả 2 , rồi văng luôn cả cây chống cầm tay. Cũng may 1 thân mang võ nghệ nên chung qui cũng chẳng sao, chỉ hơi ê mông 1 chút , hậu quả của việc đi trượt patin trên băng cách hôm nay 2 bữa. Xong rùi 2 anh em về thẳng nhà luôn.
Nhắc đến trượt patin trên băng cũng là thảm kịch của cái mông, tội nghiệp cho cái mông của mình, cũng giống như kết quả trượt tuyế, sau nhưng lần té là mình đáp bằng sự tiến bộ, và ít té hơn. Tội nghiệp cho chị Nhung vì không biết đường té, cứ té rồi chống tay xuống, làm cho 2 cái tay ê ẩm nhấc lên muốn không nổi luôn, chắc 2 cái mông cũng ê không kém nhưng không đc nhắc đến.
Thế là cuối cùng mình cũng có 1 trải nghiệm trượt tuyết, đúng  là vô giá. Giá cả có đắt nhưng thật không gì có thể đổi được. 2 chữ " tuyệt vời" là đúng 100% cho chuyến đi này. Cảm ơn Michel, chân thành cảm ơn "Mich"- tên thân mật của Michel.