Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

Suy nghĩ hiện tại của em!

Anh ơi,

Mặc dầu em đang rất shock vì những thông tin anh và chị Hồng cho em biết. Vì nó đánh đúng vào nỗi sợ của em. Em đang rất rất… thầm cảm ơn anh cũng như chị Hồng thì đã thức tỉnh, làm em cần phải tỉnh táo hơn để nhìn sự việc, vấn đề.

Hiện tại, em sẽ không hành động gì vội vàng cả đâu. Em sẽ suy nghĩ một cách chín chắn. Thật lòng em cũng không hề buồn trách gì anh cả. Nhất là về chuyện học hành của anh bị kéo dài. (trừ việc anh đã suy nghĩ và ko nói cho em nghe, để rồi quyết định không một lần về thăm em. Anh tệ quá!).

Hiện giờ em đang rất tỉnh táo, em rất thương bố mẹ, bà nội, cô dì… vì em đã có được những sự quan tâm cũng như yêu thương từ họ. em rất quí cả gia đình anh. Và sẽ là một mát to lớn của em khi mất đi tình cảm đó từ gia đình anh.

Em hiểu tại sao có việc xa mặt cách lòng. Nên em không bao giờ trách anh đâu. Em hiểu được sự nhớ nhung trong thời gian đầu làm chính em và anh điều cảm thấy mệt mỏi. Vì thế cả anh và em cần làm việc nhiều hơn, hoạt động nhiều lĩnh vực khác để nhằm lãng quên đi sự nhớ nhung này. Làm mình cảm giác thoải mái hơn. Nhưng anh biết không, cũng vì đó, nếu thời gian xa cách ngắn ngắn thôi, thì tình cảm mình se dần phục hồi lại một cách nhanh chóng. Nhưng vì hoàn cảnh chúng ta không cho phép, nên hiện tại đang xảy ra vấn đề. Đó là, em và anh điều có một cuộc sống riêng. Và cảm nhận của anh và em cũng khác nhau. Có thể nói một điều phủ phàng hơn (thực tế) thì không có em bên cạnh anh vẫn sống tốt. Và em cũng như vậy. Chính điều này cùng với một số thay đổi trong suy nghĩ cũng như hành động của chính anh và bản thân em, làm mình dần cách xa nhau.

Em không bao giờ muốn tạo bất kỳ một áp lực nào cho anh cả. Vì em biết là anh không thể làm gì khác hơn cả. Mà đặt anh hoài trong hoàn cảnh bế tắt như vậy, thì cũng không có kết cuộc gì tốt đẹp cho em. Vì anh sẽ dần cảm thấy em là một gánh nặng. Suy nghĩ được điều đó, nên em đã không nhắc nhỡ anh một cách gay gắt chuyện anh phải về thăm em một lần. Và điều tồi tệ đã xảy ra vì anh thật sự đã quyết định không về. Nghe nhưng điều chị Hồng giải thích về việc anh không quyết định về thăm em một lần, làm em càng hối hận hơn cả. Vì thật sự chúng ta không hiểu được suy nghĩ của nhau. Chúng ta đã không chia sẻ được những gút mắc trong lòng cho nhau. Để rồi, điều đáng tiếc đã xảy ra. Anh yếu đuối quá! Anh không dám đối mặt với khó khăn, nổi sợ trong anh để rồi quyết định không về. Nhưng em hiểu được sự khó khăn của anh như thế nào để quyết định như vậy. Và em tôn trọng anh. Mặc dù em thật sự buồn. Xin lỗi vì đã nhắc đến vấn đề này hoài. Vì thật sự đó là gút mắc trong lòng em. Nếu anh một lần đặt mình vào vị trí của em. Em không bao giờ muốn là người cản trở bước đường anh đi cả. Vì thế chắc chắn việc anh về thăm em, và rồi tiếp tục trở về Đức tiếp tục công việc dỡ của mình là hoàn toàn có cơ sở xảy ra. Vì em hiểu được anh bỏ dang dỡ thì em cũng chẳng được một lợi ích gì cả. Vì thế, em sẽ là người đứng bên cạnh giúp anh có động lực để anh mạnh dạn bước tiếp trên con đường anh đã chọn.

Nhưng mọi chuyện, đã xảy ra, chúng ta thực sự chưa hiểu về nhau, và chính sự thiếu chia sẻ đã dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay. Đó là em đã đứng im lặng một mình và cần nhìn nhận lại toàn bộ sự việc, tình cảm em và anh lúc này và tương lai. Khả năng hòa hợp trong tương lai mà cần tỉnh táo, chín chắn quyết định hạnh phúc bản thân mình.

Anh hãy cho em thời gian để em suy nghĩ anh nhé. Em không chút nào vội vàng đâu anh ạ. Em cũng mong là anh sẽ không phải hối hận gì nếu sự lựa chọn em sai lầm, em khổ thì anh cũng chẳng vui vẻ gì. Vì em là người cũng hiểu được vấn đề như anh: “Cầu em được người tình như tôi đã yêu em”.

Như em đã nói rất nhiều từ trước đến giờ, và em cũng chắc chắn là anh biết rất rõ về điều này: tình yêu thì cần không ngừng dung bồi. Tình yêu luôn cần hội đủ 4 yếu tố. Đó là, không ngừng quan tâm, yêu thương, tôn trọng và chia sẻ lẫn nhau. Nếu luôn có được 4 yếu tố này thì một hạnh phúc như cổ tích thực sự sẽ có thật. Nhưng chúng ta có những yếu tố khách quan ví dụ như xa mặt cách lòng chẳng hạn, đã làm cho chúng ta dần quên những điều này và rồi sự rạn nứt xảy ra.

Em sẽ là người phải quyết định, suy nghĩ chính chắn về tình cảm của em dành cho anh, về cây tình yêu của chúng ta có khả năng tiếp tục được vung bồi, đâm chồi nãy lộc hay không, hay là em không còn sức lực để tiếp tục… Em hứa em sẽ làm như anh nói, em sẽ không vội vàng gì cả. Em cần thời gian để tự hỏi bản thân mình, và chắc chắn một điều em sẽ không phải hối tiếc gì cho quyết định mình, vì nó sẽ làm em bất hạnh. Nói như vậy, để anh hiểu được em biết em cần gì. Em không làm gì để mình bất hạnh đâu. Nên anh đừng sợ và lo lắng cho em nhé. Em biết lo cho bản thân mình, vì em không chỉ sống cho riêng em. Em hạnh phúc thì mọi người quan tâm em như gia đình em, anh Linh, và những ai yêu thương em cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc cho em. Cái đang quý nhất ở anh đó là biết nghĩ cho người khác. Nhưng hiện tại em không còn cảm nhận được điều ấy từ anh nữa. Anh làm em có cảm giác anh đang không còn nghĩ cho người khác nữa. Bởi vì, nghĩ cho người khác hoài sẽ làm mình mệt mõi lắm.

Em đang nhận được rất nhiều lời khuyên của nhiều người. Và em sẽ tiếp tục làm như vậy. Đây là vấn đề lớn, em cần thận trọng và em sẽ tiếp tục nhờ sự trợ giúp của nhiều người. Có thể em sẽ bị nhiễu, nhưng em không sợ, vì em không bị áp lực gì về thời gian phải ra quyết định sớm. Nên em nghĩ mình đủ thông minh, sáng suốt để quyết định và em nghĩ mình là một người phụ nữ tốt. Em có quyền được hưởng hạnh phúc như bao người khác anh à. Hạnh phúc sẽ đến bên em sớm thôi anh nhé. Em tin tưởng vào điều đó.

Chuyện này xảy ra em không trách ai cả, vì thật sự lỗi không thuộc về ai cả. Em chỉ cảm thấy sao hạnh phúc đến với em khó khăn qua, bắt em gian nan thử thách nhiều như vậy. Do đó, em luôn luôn sẽ trân trọng những điều gì hạnh phúc em đang có và sau này. Nên em nghĩ em sẽ có một quyết định đúng anh à.

P.S: Nếu được anh chia sẻ thư này cho chị Hồng nhé. Vì hôm qua có thể em đã làm chị ấy buồn. Nhưng trong thâm tâm em biết được, em rất kính trọng chị ấy. Và những việc chị ấy làm cho anh, cho em và cho gia đình, điều xuất phát từ sự chân thành của chị ấy, không có bất cứ một vụ lợi nào nơi đây cả. Em rất quí chị ấy.

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Còn 1 ngày nữa

Hôm nay anh đã nhận đuợc giấy cuả bên bưu điện, để mai anh đi lấy cái ống kính canon. Hy vọng moị thứ sẽ ổn cả. Sắp đuợc chụp hình theo ý mình rồi. Thích thật.

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Ước mơ được thoả mãn 50%

Hôm T7 vừa qua anh có dịp máy hiếnm có, đó là có 1 máy ảnh chuyên dành cho dân tay mơ như anh xã. Giá thật quá hấp dẫn làm cho anh không thể kiềm lòng được. Anh đã thử cái duyên của mình với máy bằng cách bỏ đi sau một hồi xem. Tự dặn lòng nếu 5 tiếng sau quay lại nó vẫn còn đó thì quyết định đó chính là duyên của mình với nó. Thế là mọi việc diễn ra cứ như cuốn phim. Tuy nói vậy nhưng trong lòng anh lúc quay lại để xem coi còn không thì cứ như kiến bò. Tới nơi, anh vẫn thấy nó vẫn còn nằm đó. Thế là anh không còn ngần ngại gì nữa để mà trả tiền và lấy máy.
Về đến nhà anh vẫn chưa khoe với các chị vì máy vẫn còn thiếu ống kính để có thể chụp hình. Anh lên mạng và đặt mua 1 cái trước để chụp. Anh đang chờ đến lúc giấc mơ của anh trở nên tròn trịa.
Sau đây là bức ảnh trên mạng của chiếu máy ảnh mà anh mới sắm.

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Đôi lời nhắn nhủ

Kiểu em hơi có phần nhõng nhẽo, làm cho mọi nguời cũng cảm thấy sự chiều chuộng cuả Bố dành cho em hơn chị Q. Điều này có lợi cho em từ phiá Bố nhưng trong thâm tâm cuả mọi nguời, nhất là chị Q sẽ cảm thấy ghen tị. Điều này không tốt cho em và tương lai cuả chúng mình sau này.
Cho nên ngay từ lúc này em nên tự mình điều chỉnh. Không nên hiểu tiêu cực lời nói cuả anh mà trở nên xa cách với Bố. Anh đánh giá em là nguời khéo léo và tế nhị, hoàn toàn đủ khả năng thay đổi hiện trạng này. Để vừa dần dần giảm bớt điều tiếng trong nhà, vừa giữ đuợc sự yêu thương từ Bố Mẹ.
Bố mẹ từng nói không phân biệt dâu rể, đối xử em như con gái ruột. Thì tất nhiên bố mẹ cũng mong muốn chiều ngược lại từ em, cũng đối xử bố mẹ như ba mẹ sa đéc.
Anh chỉ có vài lời như vậy, mong em suy nghĩ và phản hồi cảm xúc cuả em cho anh biết nhé.

Tiễn bố mẹ


Hai hôm lên ở nhà 2 bác Thu Quỳnh, mọi người ai ai cũng có được những tràng cười sảng khoái. Hôm nay khi đưa Bố Mẹ và dì 4 ra sân bay, 2 bác cũng nhiệt tình tiễn đưa. Có lẽ trong lòng Bố Mẹ cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi có được những nguời bạn tốt bụng như là 2 bác đây.
Cũng như lúc đón Bố Mẹ, giờ khắc chia tay đối với anh cũng rất nhẹ nhàng. Anh chỉ tiếc cho Mẹ và dì bị bắt về hơi sớm. Âu cũng là duyên nợ. Đời vợ chồng đi đâu cũng phải có đôi có cặp, cũng hợp với lẽ thuờng. Dù về phía Mẹ bị thiệt thòi, nhưng suy cho cùng Mẹ riết cũng đã như vầy rồi. Giờ đến gần cuối đời đuợc đi Âu, có ngắn đi chút nhưng cũng đã rồi. Tuy có nhiều lục đục nhưng nhìn cũng chuyến đi cũng thành công tốt đẹp.
Có 1 sai sót nhỏ trong lúc tiễn mọi nguời, nhưng cũng may là kịp thời đuợc sửa chữa. Máy hình anh chụp ở sân bay quên trả lại cho dì, làm hại bác Thu phải đánh vòng xe trở lại sân bay khi đã đi đuợc gần 10 phút. Đến nơi anh nhờ người chuyển máy vào trong cho Bố.
Trong tuần này ở Frankfurt, anh đi gia hạn visa và vào truờng để hỏi các gs về đề tài luận văn. Hy vọng chuyến đi sẽ thu đuợc những kết quả khả quan và suôn sẻ.
Còn em thế nào? Tuy chúng ta không có nhiều thời gian để nói chuyện, nhưng em cũng nhớ lên blog cập nhật thông tin cuả em cho anh biết nhé.
Yêu em nhiều!!!xoxoxxxoxox

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

Yêu thật lòng!

Gã nhìn bàn tay vợ gân guốc, sần sùi gói nem thoăn thoắt mà thương đến nao lòng. Vợ gã nhặt nhạnh từng đồng từ việc gói nem thuê, đánh máy thuê và làm gia sư cho bọn trẻ...


Gã ngẫm đời thật lạ, tình yêu là cái gì mà nó quay gã như chong chóng đến mức gã cũng không nhận ra mình. Bố mẹ gã đều là đại gia nên chẳng cần nói cũng biết gã sướng cỡ nào. Giá trị cái ô tô của gã bằng cả căn hộ của người ta. Gã chẳng cần học nhiều cũng có bằng cấp, chẳng phấn đấu cũng có chức Giám đốc công ty xuất nhập khẩu ô tô.

Ngay từ ngày gã mới 16, 17, còn mặc đồng phục nhà trường, gã đã khét tiếng ăn chơi. Gã thuê hẳn một căn hộ cao cấp trả tiền trước cả năm để những lúc thích dạt nhà, hoặc cho đám bạn dạt nhà tá túc. Có lúc căn hộ của gã chứa gần chục đứa cả trai lẫn gái, ăn chơi đập phá mấy ngày liền. Gã lắm bạn gái, thấy đứa con gái nào xinh xinh là lao vào tán, nhưng vốn được nuông chiều nên gã không đủ kiên nhẫn cũng như không biết cách chiều các tiểu thư xinh đẹp. Các cuộc tình cứ trôi tuột tầm tay.

Hôm ấy trời mưa, gã lại vừa chia tay cô người yêu xinh đẹp nên chán đời nằm khểnh ở nhà. Chợt gã thấy một cô gái lạ đang dọn dẹp phòng khách, hỏi ra thì cô là con bác giúp việc nhà gã. Cô gái nói: “Mẹ em ngã bị bong gân ở chân nên không đi làm được. Em đến làm thay mẹ em. Em xin phép bà chủ chỉ đến vào buổi chiều, sáng em phải đi học. Nếu anh đồng ý ăn cơm trưa vào lúc mười hai rưỡi thì em sẽ làm cơm cho anh, còn sớm hơn thì không được, anh đành phải tự lo”.

Gã thì cần gì cơm với nước, có lúc cả tuần gã không ăn cơm nhà buổi nào, ấy vậy mà lời dịu dàng của cô gái giúp việc lại làm cho gã thích thú chuyện cơm nước. Gã gật gù bảo: “Được, từ mai em nấu cho anh bữa trưa, ăn gì cũng được”. Gã ngồi trong phòng nhưng để cửa mở hé, quan sát cô gái qua cửa kính. Gã chưa nhìn ai làm việc bao giờ nên nhìn cô gái làm việc gã thấy hay hay, tò mò.

Cô thật nhanh nhẹn và cũng thật nhẹ nhàng, cô lau chùi kỹ lưỡng, tỉ mỉ, im lặng như một cái bóng, như cô Tấm... Gã thấy những giọt mồ hôi bết những sợi tóc mai của cô gái, gã liền đi bật điều hòa, nhưng gã vừa quay đi thì cô lại tắt, bảo: “Em không nóng, bật thế tốn điện chết”. Gã muốn kêu trời.

Ngày thứ hai, gã về nhà thì thấy cô gái giúp việc vừa nấu cơm vừa chuyện trò với bé Ly, con chị gái gã. Qua cánh cửa hé mở, gã nghe hai cô cháu trò chuyện vui vẻ. Giọng cô gái thật dịu dàng, ấm áp, chuyện cô kể thật dí dỏm, đáng yêu đến mức ngồi trong phòng mà gã suýt bật cười sằng sặc. Con bé Ly mọi khi ghê gớm, hay nhõng nhẽo là thế mà hôm nay cứ cười khanh khách, còn ăn bát cơm đầy ngon lành. Khi mẹ đến đón về nó còn mè nheo hẹn: “Mai cô lại đón cháu nhé”.

Gã không nói chuyện với cô gái giúp việc, cô cũng không chuyện trò với gã, nhưng qua cánh cửa khép hờ, gã như bị thôi miên nhìn cô làm việc mà ngơ ngẩn. Gã thấy sao mà bình yên đến thế. Cái cảm giác ấm áp, thân thương cứ cồn lên làm trái tim gã rạo rực.

Thế rồi gã lại thấy bác giúp việc đến làm, tự nhiên gã buồn lặng. Mấy ngày liền gã như người mất hồn. Tối, gã đến nhà bác giúp việc, gã bảo: “Ở nhà một mình cháu thấy chán lắm”. Bác giúp việc ngoài việc dọn dẹp, cơm nước cho nhà gã theo giờ, tối về bác lại làm thêm việc dán phong bì. Thế là thỉnh thoảng gã lại chán ở nhà đến dán phong bì với nhà bác giúp việc.

Chuyện gã mê cô con gái bác giúp việc đến tai mẹ gã không khác gì động đất, sóng thần. Mẹ gã lồng lộn đuổi bác giúp việc. Mẹ gã bảo gã phải tránh xa đồ khố rách áo ôm đào mỏ ấy ngay. Bà bảo: “Mày mà không xu dính túi xem nó có yêu mày không, có lấy mày không”.

Gã tự ái quá. Lẽ nào gã không đáng được yêu. Thế là gã ôm mấy bộ quần áo đến ở trọ gần nhà cô gái, ban ngày sang nhà cô dán phong bì, tối đến gã đi đánh đàn thuê cho nhà hàng kiếm sống. Bác giúp việc lo cho gã từ nhỏ nên chẳng nỡ để gã đói khát, bữa nào cũng nấu cơm phần gã. Gã nhăn nhở bảo: “U phải lo cho con cả đời đấy”.

Trời phải chịu đất, gã bỏ nhà đi được một năm thì mẹ gã phải mang tráp đến nhà bác giúp việc ăn hỏi. Vợ gã thật khái tính, nhất định đòi tự lập, không cho gã nhận tiền của bố mẹ. Gã muốn kêu trời: “Sướng không biết đường sướng” nhưng vợ gã bảo: “Anh phải tự kiếm sống thì anh mới biết quý đồng tiền, sau này anh mới dậy được con nên người”. Thế mà gã cũng nghe. Gã còn nghe vợ xin vào làm việc cho công ty Nhà nước lương ba cọc ba đồng, tối về vẫn phải đi đánh đàn thuê mới đủ sống.

Ấy thế mà tối về nhà nằm lăn ra giường nghe vợ ríu rít bên cạnh, con bò lổm ngổm trên người gã lại thấy vui thật là vui. Lạ thế. Hình như khi yêu thật lòng thì cái gì cũng vượt qua được.
(Trích trang http://www.afamily.vn/)

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Sống là không chờ đợi...

Sống là không chờ đợi...


Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ và lấy ra một gói nhỏ được gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bảo: Đây không phải là một gói đồ bình thường, đây là một chiếc áo lót thật đẹp... Anh vứt lớp giấy bọc và lấy ra chiếc áo lót mịn màng, rồi nói: Tôi mua chiếc áo này tặng cô ấy vào lần đầu tiên chúng tôi sang New York , cách đây 8-9 năm nhưng cô ấy chưa bao giờ mặc! Cô ấy muốn dành cho một dịp nào đặc biệt, vậy thì hôm nay tôi nghĩ là dịp đặc biệt nhất rồi... Anh đến cạnh giường và đặt chiếc áo ấy cạnh những món đồ mà tí nữa đây sẽ được bỏ vào áo quan. Vợ anh vừa mới qua đời...

Quay sang tôi, anh bảo: "Đừng bao giờ giữ lại một cái gì để chờ dịp đặc biệt cả... Mỗi ngày sống là một dịp đặc biệt rồi...".

Tôi suy đi nghĩ lại câu nói này và nó đã làm thay đổi cuộc đời tôi...

Bây giờ tôi đọc sách nhiều hơn trước và bớt thời gian dọn dẹp nhà cửa. Tôi ngồi trước mái hiên mà ngắm cảnh chứ không buồn để ý đến cỏ dại mọc trong vườn... Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình và bạn hữu hơn là cho công việc. Tôi hiểu rằng cuộc đời là những cảm nghiệm mà mình phải nếm... Từ ngày ấy tôi không còn cất giữ một cái gì nữa... tôi đem bộ ly pha lê ra sử dụng mỗi ngày, tôi mặc đồ mới để đi siêu thị hay bất cứ nơi nào khi tôi cảm thấy thích... Tôi không còn dành nước hoa hảo hạng cho những dịp đại tiệc, tôi xức bất kỳ khi nào tôi muốn...

Những cụm từ như "một ngày gần đây" hay "hôm nào" đang bị loại khỏi vốn từ vựng của tôi. Điều gì đáng bỏ công thì tôi muốn xem, muốn nghe, muốn làm ngay bây giờ. Tôi không biết chắc là vợ của bạn tôi sẽ làm gì nếu cô ấy biết trước rằng mai đây mình không còn sống nữa (một ngày mai mà tất cả chúng ta xem thường). Tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn sẽ mời mọi người trong gia đình, mời bạn bè thân thích đến nhà chơi... có thể cô sẽ gọi điện thoại cho vài người bạn cũ và làm hoà hay xin lỗi về những chuyện bất hoà trước đây...

Chính những chuyện vặt vãnh mà tôi chưa làm khiến cho tôi áy náy nếu tôi biết rằng thì giờ tôi còn rất có hạn. Tôi sẽ rất áy náy vì tôi không đi thăm một vài người bạn mình cần phải gặp mà cứ hẹn lần hồi, áy náy vì thường không nói với những người thân của mình rằng mình yêu thương họ... áy náy vì mình chưa viết những lá thư mà mình dự định "hôm nào" sẽ viết.

Giờ đây, tôi không chần chờ gì mà không hẹn lại và không giữ điều gì có thể đem lại niềm vui và nụ cười cho cuộc sống chúng tôi. Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một dịp đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... đều đặc biệt cả.

Nếu bạn đọc được bản văn này ấy là vì một ai đó muốn điều hay cho bạn, và vì bạn cũng có quanh mình những người bạn quý yêu. Nếu bạn quá bận đến độ bạn không thể dành ra vài phút để làm việc gì, rồi tự nhủ "mai mốt tôi sẽ làm" thì mai mốt đó có thể là một ngày thật xa hoặc là bạn sẽ không bao giờ làm được...

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Câu chuyện về con Nhện ở trên cửa miếu Phật Bà Quan Âm


Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!”. Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”

Nhện nói: “Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”

Phật nói: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn.”

Phật nói: “Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.

Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2011

Con gái là con người ta

Mẹ chồng vẫn nằm mệt mỏi trên giường bệnh, con dâu đề xuất với cả nhà đưa mẹ đến bệnh viện, con gái đến, giãy nảy lên: “Đi viện phức tạp lắm, em lại bận chắc không trông mẹ được”.
Sáng ngủ dậy, mẹ chồng thấy đau nhức khắp người, định nhổm dậy nhưng đầu đau như búa bổ, mẹ chồng chỉ thều thào mấy câu với con dâu: “Chốc ăn sáng xong, con đi mua cho mẹ vỉ thuốc”. Con dâu tất tả đi nấu cháo, muathuốc rồi không quên chạy ra chợ xách hoa quả về cho mẹ chồng bồi dưỡng để mau lại sức. Con gái biết chuyện gọi điện sang: “Mẹ ốm à, sao ốm “đột xuất” thế, hôm nay nhà con ai cũng bận, biết gửi cu Bin ở đâu bây giờ”. Mẹ chồng thở dài buồn bã.
Đến trưa, con gái lại gọi điện sang: “Mẹ đi chợ giúp con chưa, à quên, mẹ đang ốm nhỉ? Thế thì mẹ nhờ chị dâu mua nhé, lát con qua lấy”. Con dâu đang lau nhà, nghe mẹ nói vậy vội phải đặt cây chổi lau nhà xuống để đi chợ cho em nó kịp nấu cơm trưa.
Hôm sau, mẹ chồng vẫn nằm mệt mỏi trên giường bệnh, con dâu đề xuất với cả nhà đưa mẹ đến bệnh viện, con gái đến, giãy nảy lên: “Đến viện phức tạp lắm, em lại bận chắc không trông mẹ được”. Con dâu quay sang nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ chồng, quyết định ngắn gọn: “Chị sẽ trông mẹ”. Con gái thở dài đánh thượt một cái: “Thế thì em chỉ mang cơm vào thôi nhé, không ngủ lại đâu, em sợ bệnh viện lắm”.
Vào viện rồi, con dâu tất tả chạy qua lại để làm thủ tục, con gái vẫn cằn nhằn: “Ở nhà cũng được, vào viện làm gì cho tốn kém”. Đêm, mẹ chồng tỉnh dậy, thấy con dâu vẫn ngồi quạt đều đều cho mình, mẹ bỗng thấy ngượng ngùng: “Khổ cho con quá, cái Linh từ bé tới giờ chưa phải thức đêm trông mẹ lần nào”. Con dâu cười: “Không sao mẹ ạ”.
Sáng sớm, con gái gọi điện cho mẹ chồng: “Bố chồng con đột nhiên đau lưng, con đưa ông đi đắp lá, chắc mất khoảng 1 đến 2 hôm, mẹ nhờ chị dâu cơm nước nhé”. Mẹ chồng nhẹ nhàng “ừ, ừ!” qua điện thoại.
Hai hôm ở viện, con dâu lo lắng cho mẹ từng tý một. Việc cơ quan bận nhưng con dâu vẫn cố đẩy nhanh tiến độ công việc tạm ổn rồi xin nghỉ phép 1 tuần để trông mẹ. Con trai vào hỏi thăm, dặn dò đủ thứ rồi “chốt” lại: “Em chịu khó chăm mẹ mấy hôm cho khỏi hẳn, đừng giao việc gì cho cái Linh, nó ẩu lắm khéo làm mẹ mệt thêm”.
Hôm sau, con gái vào thăm mẹ, gương mặt phụng phịu: “Mẹ ốm, chẳng ai trông cháu giúp con, buổi trưa đi làm cứ phải chạy về cho nó ăn mệt ơi là mệt”. Con dâu quay sang nhìn con gái mẹ, bỗng thấy thương mẹ chồng hơn bao giờ hết.
Nằm ở viện rồi mẹ chồng ngẫm nghĩ quả các cụ nói không sai “Con gái là con người ta”, nuôi lớn, cho ăn học xong xuôi thì đi lấy chồng. Hơn 20 năm ở cùng mẹ con gái có phải lo việc gì đâu, cơm nước, quần áo mẹ đều lo hết. Con gái chỉ cần đi làm, lương tháng bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không ăn bám bố mẹ là được rồi. Bất chợt, mẹ quay sang nhìn con dâu, con dâu cũng là con gái người ta mà – vậy mà tại sao con dâu khéo thế, chăm thế. Và mẹ chồng chợt nhận ra, từ trước tới nay mình quá nuông chiều con gái.

Socola

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Mắt trái giật

Cả từ khoảng thứ 2 đến hôm nay sao mắt trái cứ giật giật. Chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra ở nhà không nữa?
Hy vọng là điềm lành chứ không phải hung tin

Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011

Từ Bi trong Đạo Phật là gì ?

Từ bi là Hán dịch của chữ Karunâ trong kinh sách tiếng Phạn. Từ là lành, hiền từ ; bi là thương xót, thương hại. Trong các sách Tây phương, viết bằng tiếng Anh cũng như tiếng Pháp, chữ Karunâ được dịch là Compassion. Chữ Compassion có gốc từ tiếng La-tinh làcompassio, có nghĩa là thương hại trước sự đau khổ của kẻ khác. Trong chữ compassion có chữ passion, chữ này có gốc từ chữ patior,một động từ trong tiếng La-tinh có nghĩa là khổ đau, đau đớn.

Như đã giải thích trong phần nhập đề trên đây, Từ bi không phải vỏn vẹn là một « đức tính » dù đó là « đức tính từ tâm », cũng không phải là một thứ « xúc cảm », say mê hay đam mê (passion) theo ngôn từ Tây phương. Từ bi cũng không phải là một thứ « tình cảm thụ động » làm ta tê liệt trước khổ đau của chúng sinh, cũng không hẳn là một « khuynh hướng tinh thần » muốn chia bớt và nhận chịu khổ đau của kẻ khác.
            Vậy Karunâ hay Từ bi trong Phật giáo là gì ?
            Karunâ trong Phật giáo là khả năng nhận thức rằng mọi sinh linh có giác cảm, từ con người cho đến đến các sinh vật khác đều gánh chịu khổ đau, khi nào tất cả các sinh linh ấy chưa được Giác ngộ và Giải thoát, thì Từ bi chính là ước vọng mảnh liệt thúc đẩy ta phải Giải thoát cho tất cả mọi chúng sinhtrong đó có cả tara khỏi khổ đau.
            Vì thế Từ bi không có nghĩa đơn giản là « xót thương » kẻ khác một cách thụ động và tiêu cực, mà ngược lại Từ bi là một sức mạnh tích cực đưa ta thẳng vào hành động, trong mục đích loại trừ mọi thể dạng của khổ đau và mọi cội rễ của khổ đau.
            Khi Phật Thích-ca Mâu-ni đạt được Giác ngộ, quyết tâm và phát nguyện đầu tiên của Ngài chính là Karunâ, tức là lòng Từ bi, Ngài quyết định thuyết giảng cho chúng ta « Con đường đưa đến chấm dứt khổ đau » (tức là Đạo đế, điều thứ tư trong Tứ diệu đế).
            Khía cạnh cao đẹp của Từ bi hay Karunâ cũng là một trong những chân lý cao cả hơn hết của Đạo Pháp : khổ đau không phải là một định mệnh, khổ đau có thể tránh khỏi, ta có thể tự giải thoát được, và tất cả mọi chúng sinh đều có thể thực hiện được sự Giải thoát đó, không phải chỉ riêng có Phật mà thôi (đây là các điều 1,2 và 3 trong Tứ diệu đế : Khổ đếTập đế và Diệt đế).
            Nếu không có Từ bi, biết đâu có thể cũng không có Phật, cũng không có Đạo Pháp và cũng chẳng có Tăng đoàn. Vì sao vậy, vì chính Phật là Từ bi, chính Phật lại giảng cho ta Đạo Pháp của Từ bi và Tăng đoàn đứng ra duy trì Đạo Pháp. Từ bi chính là hiện thân củaTam bảo. Có thể nói Từ bi chính là sự Giác ngộ vậy.
            Đến đây, ta có thể nhận thấy Từ bi không phải đơn giản chỉ có sự xót thương và chia xẻ khổ đau với kẻ khác, dù cho đi kèm với bố thí cũng thế. Từ bi trong Đạo Phật cao cả lắm, tích cực lắm và mảnh liệt hơn những gì ta hiểu một cách thông thường. Từ bi là một sức mạnh thiêng liêng, siêu việt đưa đến Trí Tuệ. Nhưng Trí Tuệ là gì ? Trí Tuệ là một khí cụ toàn năng giúp ta xóa bỏ Vô minh. Xoá bỏ Vô minh tức là đạt được Giác ngộ. Đạt được Giác ngộ tức là thành Phật.
            Đối với các trường phái Phật giáo Nam tông, chẳng hạn như Phật giáo Theravada, Từ bi chứng thực và bảo đảm hành giả là một « đệ tử đích thực » của Phật, một « người con » của Phật, một người biết giữ gìn Giới luật, biết trau dồi một tâm thức tích cực bằng Bốn Phạm Trú (còn gọi là Tứ Vô lượng tâm). Bốn Phạm trú ấy là Từ vô lượng (maitrî) : tâm lành hướng về mọi chúng sinh ; Bi vô lượng(karunâ) : xót thương và cứu giúp tất cả chúng sinh ; Hỷ vô lượng (muditâ) : tâm thức vui mừng và hân hoan khi nhận thấy những đìều lành của chúng sinh ; Xả vô lượng (upeksâ) : buông thả tất cả những gì của chính ta cho chúng sinh (chữ này được giải thích hơi khác trong các kinh sách Tây phương : chữ Upeksâ được dịch ra tiếng Pháp là Equanimité, tức tâm thức trong sáng, bình đẳng không phân biệt và kỳ thị).
            Đại TừĐại biĐại hỷ và Đại xả là bốn liều thuốc hoá giải chống lại những thái độ sai lầm. Đại từ hoá giải ý nghĩ « sống chết mặc bay », Đại bi hóa giải ý nghĩ « mặc kệ họ cứ đau khổ, chẳng dính líu gì đến ta ». Đại hỷ không cho phép ta cảm thấy « càng thích thú khi kẻ khác gánh chịu sự đau khổ, đáng đời cho họ ». Đại xả đem đến cho ta những xúc cảm trong sáng và bình đẳng, hoá giải ý nghĩ « cái này của ta, của gia đình ta, của bạn bè ta, không tội gì mà buông xả cho người dưng nước lã hay vì kẻ khác ».
            Phật giáo Tây tạng thường đưa ra hình ảnh sau đây để giải thích thế nào là lòng Từ bi và thế nào là một cái nhìn đúng đắn. « Nếu có một người cầm gậy đánh ta, ta không kết tội chiếc gậy đã làm cho ta phải đau đớn, ta cũng không kết tội kẻ đã cầm gậy đánh ta,…mà ta phải kết tội sự nóng giận đang chi phối, thúc đẩy và hành hạ người đang cầm gậy đánh ta ». Nếu ta biết kết tội sự nóng giận đang giày vò người cầm gậy, tức là ta phát lộ lòng Từ bi đối với họ. Chính hận thù và giận dữ đang tàn phá họ và làm cho họ khổ đau. Từ bibuộc ta phải giúp họ trút bỏ sự giận dữ và hận thù trong lòng họ và quên đi những đau đớn của ta.
            Đấy là một cái nhìn đúng đắn, cái nhìn của một người con Phật. Từ bi là như thế, không phải đơn giản là một thứ tình cảm xót thương.
            Nói chung, Từ bi trong các trường phái Đại thừa là thái độ và cái nhìn đã được trình bày trên đây. Đó là phẩm tính cao cả của người Bồ-tát, là trọng tâm của sự Giác ngộTừ bi được tượng trưng bởi Phật A-Di-Đà (Phật giáo Nhật bản gọi là Amiba), và bởi Bồ-tát Quán-Thế-Âm, tiếng Phạn là Avalokiteshvara, danh hiệu tiếng Phạn của Ngài là Lokesvara. Phật giáo Tây tạng gọi Quán Thế Âm là Tchenrezi, Phật giáo Trung hoa gọi là Quan Âm (Guanyin), Phật giáo Nhật bản gọi là Kannon. Quan Âm trong Phật giáo Trung hoa, Nhật bản, Việt Nam… được tượng trưng bằng một người phụ nữ. Kể lể như thế để ta có thể hình dung Từ bi trong Phật giáo nói chung, kể cả Nam tông và Bắc tông, có tầm quan trọng như thế nào. Từ bi chẳng những là thức ăn nuôi dưỡng người Bồ-tát mà còn là sự biểu lộ của Phật tính, củaGiác ngộ nữa. Trong phần thứ hai dưới đây ta thử bàn rộng thêm về Từ bi xem sao.
 2. Luận bàn về Từ bi

            Đạo Phật là Đạo của Trí Tuệ, vậy Từ bi liên hệ như thế nào với Trí Tuệ ?
            Trước hết ta cần hiểu Trí tuệ là gì. Trí tuệ hay Trí huệ còn gọi là Huệ, Tuệ minh, hay là Chiếu thấyTrí tuệ còn được gọi là Bát-nhã, Bát-lại-nhã, Ban-nhã, Ba-lại-nhã, Bát-thích-nhã v.v. đó là các cách dịch âm khác nhau của chữ Prajnã trong tiếng Phạn. Vậy Trí tuệ hay Bát-nhã khác với trí Thông minh như thế nào ?
            Ta thấy có rất nhiều người thật « thông minh », tâm thức của họ rất linh hoạt : nhớ giỏi, hiểu nhanh. Họ có khả năng lý luận vững chắc, sáng chế được nhiều thứ, hoặc bày ra được nhiều việc. Họ có khả năng học hành tốt, biết nhiều, thi đậu bằng cấp cao, điều khiển giỏi…Ta có thể kể thêm trong số họ có các triết gia, các học giả, các nhà khoa học v.v…họ sáng suốt và thông minh gấp bội so với chúng ta. Trong khi đó, cũng có một số người khác có tâm thức ù lì hơn, chậm chạp hơn, học hành khó khăn hơn…Tất cả đều do nơi nghiệp của mỗi người đã đưa đẩy họ vào những cơ duyên hiện tại liên đới và ảnh hưởng đến phần tâm thức của họ. Có thể kể những cơ duyên đó gồm có sự dinh dưỡng, giáo dục, môi trường…chẳng hạn. Nói chung ta gọi những khả năng tâm thức linh hoạt ấy của từng người là « trí thông minh » của họ.
            Cái « trí thông minh » đó có phải là Bát-nhã hay không ? Có phải là Trí tuệ hay không ? Xin thưa là không. Trí tuệ trong Phật giáo là một thứ Tri thức tối thượng, hoàn hảo, không có gì cao hơn, không có gì so sánh được, không có gì ngang hàng (vô thượng, vô tỷ, vô đẳng) giúp người tu học nhìn thấy trực tiếp, quán nhận trực tiếp Sự thật Tuyệt đối của mọi vật thể và mọi hiện tượng. Sự thật mà ta thấy chung quanh ta, trên thân xác ta và trong tâm thức ta chỉ là những Sự thật Tương đối, những sự thực này luôn luôn biến động, vướng mắc, được tạo tác bằng nhiều điều kiện, liên tục được sinh ra, biến đổi, thoái hoá và bị hủy diệt, rồi lại tiếp tục được sinh ra bằng những điều kiện khác trong những dạng thể hay hình tướng khác.
            Cái « trí thông minh » mà ta nhận thấy nơi mỗi người, trong số đó kể cả các nhà khoa học, các nhà thông thái hay các triết gia…chỉ là trí thông minh dựa vào sự hiểu biết về thế giới biến động, tức thế giới của Sự thực Tương đốiTrí tuệ theo định nghĩa Phật giáo không do lý luận mà có, không do học hỏi trong sách vở mà có. Trí tuệ hay Bát nhã là một khả năng siêu việt, quán nhận trực tiếp được Tánh Khôngcủa mọi vật thể và mọi hiện tượng, tức là nhìn thấy được Sự thực Tuyệt đối và tối hậu của thế giới hiện tượng chung quanh ta và trong tâm thức ta.
            Sau khi đã xác định thế nào là trí thông minh và thế nào là Trí tuệ, ta lại trở về câu hỏi đã được đặt ra trên đây : Tại sao Từ bi và Trí tuệ lại liên hệ với nhau ?
            Ta nhận thấy chung quanh ta, ngoài những người khù khờ, chậm chạp, hiền lành, cũng có những người rất hung dữ, gian tham, độc ác, nham hiểm, biển lận, khát máu, tàn bạo, vô lương tâm…Những người độc ác này chưa hẳn là họ không « thông minh ». Trái lại, họ có thể rất « thông minh », họ có thể là những tên điếm đàng, ăn cắp, bất lương, lường gạt, biển lận…họ cũng có thể là những nhà lãnh đạo hoạt bát, các nhà bác học, các nhà khoa học, các bạo chúa, các nhà tài phiệt khôn ngoan, các con buôn lanh lợi, các người đội lốt tu hành v.v… Tâm thức họ rất linh hoạt, trí nhớ vượt bực, lanh lợi khác thường, tráo trở, lật lọng, nói dối không ai biết…nói chung là « cái trí thông minh » của họ hơn hẳn một số người khác đang phải gánh chịu sự lường gạt, điều khiển và khống chế của họ. Cái trí thông minh như vừa kể không phải là Trí Tuệ, nó có thể phát triển trên bất cứ một mảnh đất nào, đặc biệt rất phù hợp với những mảnh đất của hung dữ, dối trá, biển lận hay bất lương.
            Ngược lại, Trí tuệ hay Bát nhã chỉ có thể phát triển trong một tâm linh an bình, trong sáng, tràn ngập lòng Từ bi mà thôi. Vì vậy Từ bi là mảnh đất duy nhất mà ta có thể đem gieo hạt giống của Trí tuệ, vì Trí tuệ chỉ có thể nẩy mầm và lớn lên trong mảnh đất của Từ bi.
            Tóm lại, Từ bi là một con đường cho người tu học bước lên, một phương tiện cho họ xử dụng, một mảnh đất cho họ vun xới. Con đường càng rộng rãi, phương tiện càng tinh xảo, mảnh đất càng phì nhiêu thì Trí tuệ lại càng nẩy nở và thăng tiến nhanh hơn.
            Từ bi là điều kiện bắt buộc và không thể thiếu sót của Trí tuệTừ-bi-Trí-tuệ luôn luôn đi đôi với nhau, gắn bó với nhau, hỗ trợ cho nhau. Vì vậy, tu tập trước hết phải khơi động lòng Từ bi trong ta để đưa ta đến Trí tuệ. Đến đây, ta có thể phân biệt được « một người hung dữ và thông minh », « một người vô tâm (ích kỷ) và thông minh », « một người từ bi và thông minh » khác nhau như thế nào.
Ta vẫn thường nghe những người chung quanh nói đến bốn chữ từ bi hỷ xả. Tôi để ý thấy những người này nói đến bốn chữ từ bi hỷ xả khi gặp một khó khăn nào đó, chẳng hạn bị kẻ khác hành hung, lường gạt v.v… Trong khi họ không có thể làm gìkhác hơn, họ chỉ biết thốt lên bốn chử từ bi hỷ xả để tha thứ cho kẻ gây ra những chuyện nghích ý với họ. Chẳng những hành động này chẳng có gì là từ bi, cũng chẳng có gì gọi là tích cực cả mà còn hoàn toàn đi ngược và lạm dụng một cách sai lầm bốn chữ từ bi hỷ xả trong Đạo Pháp. Từ bi hỷ xả không mang ý nghĩa theo họ tưởng.
            Như đã trình bày trong phần một, từ bi hỷ xả là Tứ phạm trú hay Tứ vô lượng tâm (brahma-vihâra) : Từ vô lượngBi vô lượng,Hỷ vô lượng và Xả vô lượng, tức bốn đức tính của tâm thức mà ta phải vun xới bằng tu tập và thiền định lâu dài, không phải bốn chữ dùng để tự an ủi hay an ủi kẻ khác khi gặp khó khăn. Nếu không nhớ Tứ vô lượng tâm là gì, xin người đọc xem lại định nghĩa của các chữ này trong phần một.

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

Học cách quên

 Đời người không phải lúc nào cũng được như ý, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi việc giảm áp lực cho chính mình là điều cần thiết và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên, bởi trong cuộc sống này có những thứ cần nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc. Trong kinh Phật có một câu chuyện kể rằng: tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng đi hóa duyên, tiểu hòa thượng lễ độ cung kính, việc gì cũng đều nhìn theo sư phụ. Khi tới bờ sông, một cô gái muốn qua sông, lão hòa thượng đã cõng cô gái qua sông, cô gái sau khi cảm ơn thì đi mất, tiểu hòa thượng trong lòng cứ thắc mắc “ Sư phụ sao có thể cõng một cô gái qua sông như thế?”. Nhưng cậu ta không dám hỏi, cứ thế đi mãi được 20 dặm, cậu ta thực sự không kìm được đành hỏi sư phụ: “Chúng ta là người xuất gia, sao thầy có thể cõng một cô gái qua sông?” Sư phụ điềm đạm nói: “Ta cõng cô gái qua sông thì bỏ cô ấy xuống, còn ngươi thì đã cõng cô gái ấy 20 dặm rồi vẫn chưa bỏ xuống.”

Lời nói của lão hòa thượng đầy thiền ý, hàm chứa trong nó chính là nghệ thuật nhân sinh. Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài, không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua đã nhìn thấy ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết. Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, mãi mãi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường. Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.

Sẵn sàng quên đi là một cách cân bằng tâm lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Có một câu nói rất hay rằng tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình, bởi lẽ đó để có được niềm vui và cuộc sống thanh thản  ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác.

Rất nhiều người thích câu thơ : “Xuân có hoa bách hợp, thu có trăng. Hạ có gió mát, đông có tuyết”. Trong lòng không có việc phải phiền lo mới chính là mùa đẹp của nhân gian. Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.
                                                                                                                                 Giang Nhất Yến

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Cảm động quá cho câu nói quá hay này

“Thêm một người trái đất sẽ chật hơn
Nhưng thiếu mẹ thế giới đầy nước mắt.”

(Lê Thiện Nhân)

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Happy birthday, ông xã

Chúc ông xã sinh nhật vui vẻ!

Hôm nay em có một tác phẩm đầu tay vừa xuất xưởng, tặng mừng sinh nhật ông xã nè! Ông xã cũng vào picassa web album để xem nhiều hình có mặt các cô chú, cậu dì bên nội ngoại nhé. Còn một thời gian không dài nữa là anh được gặp bố mẹ rồi nhỉ? Thích quá phải không anh?
Việc học sẽ thêm nhiều vất vả cho anh, nên anh hãy tập trung nhiều thời gian vào cho nó hơn nữa anh nhé. Em bên này rất ổn, anh không phải lo lắng gì đâu anh nhé. Sinh nhật năm sau, chắc là anh sẽ được ăn mừng tại quê hương rồi đó anh.
Em thương và nhớ anh da diết!
Bà xã mong ông xã luôn thoải mái và vui vẻ nhé.

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Mua quà tặng bố

Anh xã ơi,


Hôm trước việc hỏi ý kiến anh trong việc mua quà cho anh chị thì anh lại ko góp ý kiến gì cả. Do vậy, lần sn và rửa xe của Bố, em ko tham khảo ý kiến của anh nữa. Do vậy. hôm qua nói chuyện với anh xã em cũng khá bất ngờ xíu. Lần này anh lại “đã” có quà cho bố và đóng góp ý kiến cho em mua quà.

Mấy hôm rầy, em cũng có suy nghĩ, ý định em sẽ tặng bố thứ gì đó liên quan đến xe 1 xíu. Ví dụ như: Nước hoa dùng trên xe hơi, vật trang trí dễ thương xinh xắn gì đó đặt trong xe hay là một cái máy hút bụi mini…

Do vậy, tối qua khi nhận được lời tham khảo anh cho em hơi ngập ngừng.

_ Không biết mình có nên làm như lời anh không? Vì ý nghĩa của việc anh tặng áo và em tặng quần sẽ trở thành đồng bộ và rất có ý nghĩa.

_ Nhưng em cũng do dự xíu vì đợt vừa rồi mẹ vừa may nhiều cho bố.

Em vẫn chưa quyết định được anh ơi. Anh thấy ý kiến của em thì như thế nào?

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Nguyên nhân sâu xa

Em xã có biết rng anh đang nghĩ gì khi em đang dn thay đi trong vic làm đp cho bn thân là 1 chuyn có tác đng tâm lý vi anh không?
Anh thừa hiểu đã là phụ nữ không ai là không thích làm đẹp. Đã là phụ nữ không ai là không muốn mình luôn đẹp và đẹp hơn nữa trong mắt người yêu của mình. 
Nhưng càng thấy khả năng trang điểm của em tiến bộ thì nỗi sợ trong anh càng lớn dần. Sợ gì? Sợ em sẽ càng đẹp hơn trước, anh lại không bên cạnh, thì sẽ biết bao thằng dòm ngó. Anh sợ mất em, anh đã suýt mất em. Bây giờ em càng đẹp hơn trước, thử hỏi sao anh không lo sợ, thử hỏi làm sao anh có thể kềm nén sự ích kỷ của mình trổi dây?
Anh biết anh nói vậy là ích kỷ, nhưng cũng là vì anh quá yêu em, anh sợ người khác đánh cắp mất viên ngọc của mình. Trước kia em là ngọc trong đá, bây giờ em tự mài giũa mình, làm cho viên ngọc càng long lanh hơn trước, hỏi ai mà không thèm chiếm hữu.
Em có hiểu rằng cho dù em có trở nên xấu hơn anh cũng sẽ yêu em cơ mà. Anh yêu em vì con người em tốt, chứ không phải chỉ vì em đẹp thế này thế kia.
Đương nhiên anh hiểu, em đi làm thì cũng sẽ luôn muốn mình tự tin trước mặt người khác, nhưng sự tự tin ấy em có thể dùng phương pháp khác được không? Điển hình là em dùng sự thông minh lanh lợi và khéo léo chăm chỉ của mình hay nhiều điểm mạnh mà em có. Không nhất thiết phải dùng dáng vẻ. Vì làm như thế anh sợ “nước xa không cứu được lửa gần”.
Anh kể cho em nghe 1 câu chuyện về sự tự tin:
“Có 1 cô gái rất xin xắn nhưng luôn tỏ ra tự ti vì nghĩ mình không đẹp. Vì thế mà những đám tiệc bạn bè là nơi cô không thường lui tới. Nhưng cô đang thích 1 anh chàng. Một hôm cô quyết định làm đẹp mình, bằng cách mua 1 chiếc kẹp tóc mà cô hằng mong ước. Do tính hay xấu hổ tự ti, sau khi đeo chiếc kẹp tóc vào, cô không dám nhìn vào gương. Cô bán hàng thấy cô trở nên đẹp liền khen cô gái. Cô gái tỏ ra thẹn và vì thế vừa trả tiền xong lập tức chạy ù ra cửa hàng và suýt tông ngã 1 người khách. Cô lúng xin lỗi và vội vàng chạy mất, nhưng trong long cảm thấy rất vui. Từ từ bình tĩnh lại cô tự nhiên cảm thây mình phấn chấn hẵn. Cũng nhở thế mà cô quyết định tham gia bữa tiệc có anh bạn mà mình thích. Trong bữa tiệc cô không ngần ngại đồng ý nhảy cùng với anh chàng đó khi được mời. Mọi người tỏ ra rất ngạc nhiên. Cô thì cảm thấy thích thú. Cô càng tự tin hẳn lên. Đương nhiên anh chàng không quên khen cô đẹp. Sau khi về nhà cô ta vô cùng phấn khởi và chạy ngay trước  gương xem mình xinh xắn thế nào khi đeo chiếc kẹp, nhưng thật bất ngờ là cô không thấy chiếc kẹp đâu nữa. Thì ra là cô đã đánh rơi mất chiếc kẹp khi va vào người khách…”
Anh mong em xã hãy hiểu và thông cảm cho sự ích kỷ của anh. Chỉ là vì anh không muốn mất em chứ không phải anh không muốn em đẹp. Anh muốn lắm chứ, em được người ta khen anh cũng vui lây và tự hào mà. Nhưng anh mong em hãy bớt bớt lại, chờ đến lúc anh về bên cạnh em đã, lúc đó em muốn làm đẹp sao cũng được. Chỉ là đừng đi thẩm mỹ viện “trùng tu” là được. Em có đồng ý không?
I love u the way who you are

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Anh xem tam su em nhe.


Anh xã ơi,
Cũng gần 3 năm anh đã không bên cạnh em rồi anh nhỉ!
Anh biết không người ta thường lắm những việc gì đó để được một hình ảnh đẹp nhất trong mắt nhau. Tại sao anh thay đổi trong cách ăn mặt, mặc áo sơ mi body… Có phải anh thấy rõ là anh cảm thấy anh đẹp hơn, tự tin hơn khi giao tiếp và đặc biệt là trong đôi mắt em hay không anh? Em cũng vậy!
Chỉ có điều có những điều mình nghĩ nó đẹp và người khác hay chính người quan trọng nhất của mình lại không cho là như vậy. Điều đó có phải là điều khá hụt hẫng và thất vọng không anh?
Và những điều này cứ lặp đi lặp lại với em rất nhiều lần, 2 việc gần đây nhất đó là việc lắc vòng và đôi chân mày của em vậy. Em buồn khi không được anh đón nhận một cách tích cực. Điều càng vượt mức giới hạn chịu đựng của em đó là việc anh cứ liên tục nhắc đến chuyện này mỗi khi nc cùng anh trên wc hoặc tin nhắn gần đây nhất. Anh có biết là ngay lần đầu tiên anh phát hiện,, không biết anh có phát hiện thái độ rất ngượng ngùng và muốn lẫn tránh không muốn anh nhắc đến nó nữa không? Thay vì lần đó em nói hết suy nghĩ cảm xúc của em ra thì chắc chắc rằng 2 lần sau đó anh đã không còn xoáy vào nỗi đau của em nữa.
Tại sao đó lại là nỗi đau của em?
Rõ ràng bố mẹ và vợ chồng mình là 2 thế hệ khác nhau, cách suy nghĩ và những điều mình quan tâm sẽ khác nhau đúng không anh? Việc đi học trang điểm của em xuất phát từ nhu cầu và tính cách ham học cái mới của em thôi. Nhưng có người sẽ nghĩ rằng, cần gì phải đi học một cách bài bảng làm chi? Nó thật sự là một sự lãng phí vì phải đóng tiền học phí và mua 1 đóng mỹ phẩm! Có phải nó cần thiết như vậy không? Có phải mình cần mở tiệm hay gì gì đâu… Với cách suy nghĩ này, vô hình trung em cảm thấy không thoải mái khi chia sẻ việc đi học này với bố mẹ. Một là vì đi học sẽ đồng nghĩa với việc là mình không ở nhà nhiều, không giúp được việc nhà cho mẹ nhiều. Hai là lý do em nêu trước đó. Hai lý do này em làm em nghẹt thở vì không được chia sẻ những điều mình học được ở lớp với người ở nhà. Còn khi về với mẹ Sadec, em rất tự tin để trang điểm cho mẹ mỗi khi mẹ đi chơi Phú Quốc và đám cưới đứa em vừa rồi. 02 hoàn cảnh này là 02 cảnh trái ngược nhau. Một bên thấy điều mình đi học là tội lỗi, thiếu trách nhiệm, còn một bên là một niềm vui nho nhỏ vì đã làm mẹ mình trông đẹp hơn, tự tin hơn trước mọi người. Mình học cái này thấy có ích đó chứ.
Nói đến việc tỉa chân mày, thật sự như anh đã biết em rất sợ việc cắt tỉa nó bởi lời thấy bói. Và cũng vì em cảm thấy chân mày cũng đẹp đấy chứ nhỉ. Nhưng anh ơi, đến buổi thứ 2 của lớp học thôi, thì cô giáo dạy cho cả lớp thế nào một đôi chân mày đẹp, màu sắc của nó, cân đối và khoảng cách đôi với đôi mắt của mỗi người. Cô còn chủ động đi tỉa cho từng học viên. Nhưng anh có biết rằng em rất kiên định như thế nào để không bị cô thuyết phục tỉa trong thời gian đầu không? Chỉ đến khi học đến gần cuối khóa 1, đó là tô vẽ màu mắt. và thật sự gặp những khó khăn vì đôi chân mày mình không giống các bạn và em không thể thực hành được thì em mới thực sự bị cô thuyết phục. Nhưng anh cũng đừng quá nói là anh thích em như lúc trước hơn! Bởi vì tuy là em có tỉa thật nhưng anh thấy độ dày mày của em có ít và mỏng như mọi người khác không anh? Cô chỉ giúp em làm cho đuôi mày nhọn ra để nó ra dáng mày thôi. Anh hãy so sánh kỹ trước và sau của em đi.
Việc anh cứ nhắc đi nhắc lại em nổi buồn nhân lên bội phần vì cảm thấy rất có lỗi vì đã làm như vậy. Anh có thấy là chỉ một điều anh nhận xét thôi thì nó đã quan trọng và ảnh hưởng đến suy nghĩ em không vậy? Những điều anh nói lên, lúc nào ban đầu em điều phản kháng dữ dội, nhưng rốt cuộc thì vẫn thay đổi để không làm trái ý anh đó sao? Vì em cũng cảm nhận một điều đó là, làm anh không thích, không vui, không thoải mái thì em cũng có yên ổn và vui vẻ gì anh chứ. Anh biết là mình quan trọng đến với nhau như thế nào mà.
Việc lắc vòng em ngưng ngay lập tức anh nhận xét. Em ghét anh lắm, anh chỉ nhìn hiện tượng mà phán xét một cách ích kỷ thôi. Việc này cũng vậy, ngay khi nhận thấy 2 lần nói chuyện wc anh điều nhắc đến việc này là em đã biết mình phải làm gì. Đó là không tiếp tục tỉa nó nữa khi mà long mày ra như cũ. Nhưng thật sự em sốc như anh khi nhận được câu nói của em “Không, em không muốn nói chuyện với anh vậy” Em đang học trang điểm, để làm mình đẹp lên trong mắt mọi người, đặc biệt là trong mắt anh. Vậy mà tin nhắn anh em mất hết tất cả động lực của em. Có phải là anh đã quá ít kỷ không vậy?
Anh có nhớ cái lần anh để râu ria um tùm, tóc tai dài lãng tử. Em cũng rất là chứng mắt với anh. Nhưng anh thấy đó, em cũng phê bình, nhưng tính cách anh xem việc đó bình thường vì anh còn đang ở xa em. Nhưng đối với phụ nữ em là rất khác anh biết không vậy? Lúc nào cũng muốn đẹp hơn trong mắt anh mà, Em ghét anh, em ghét anh lắm. Anh bắt em đợi anh. Em sống cùng gia đình anh mà không có anh bên cạnh trong một thời gian rất rất dài, không một lần về thăm em. Em ghét, em ghét anh. Em ghét vì anh mà em khóc. Em ghét anh nhiều làm cho hình ảnh anh lúc nào cũng trong em. Anh có biết là em cứng rắn chỉ là bộ mặt bề ngoài không vậy? Em là con người như bao người khác, em cũng biết ganh tị với anh chị Hai chứ. Họ có gia đình họ mà họ cứ dựa dẫm vào bố mẹ và mọi người. Nhưng em đã nghĩ thoáng đi vì mỗi người có một tính cách, họ khác mình thì làm mình khó chịu. Nhưng mình sống tốt với chính bản than mình là đủ rồi. Nhìn đó và đừng làm với bố mẹ mình như vậy thôi.
Trong con người em đầy rẫy nhưng mâu thuẩn giữa tốt và xấu. Mà mỗi ngày em phải đối diện với nó hoài làm sao em chịu nỗi!!! Em ghét anh nhiều lắm vì những suy nghĩ, những cảm xúc của anh ảnh hưởng một cách mạnh mẽ đến em. Anh có hiểu em không vậy??? Em cho em thời giant hay đổi với. Em không muốn nói chuyện wc với anh để anh nhìn thấy đôi mày làm anh chướng mắt. Hãy cho em thời gian để nó mọc lại, em không tỉa nữa nếu anh không thích đâu. Nhưng anh hãy hiểu và cảm thông cảm giác và cách phản ứng lúc đầu của em!
Thời gian này em biết là anh và em rất là bận rộn. Hôm nay em phải chạy trốn và bỏ mặc những việc em phải làm để viết hết tâm sự của em cho anh biết. Mấy hôm trước muốn nói cho anh biết mà cũng không biết thời gian đầu mà viết blog, thời gian đâu mà 2 đứa chat với nhau nữa.
Em chỉ biết là em sẽ cố gắng hết sức để làm một hậu phương bên vững cho anh. Không để anh lo lắng và buồn phiền về em. Hãy quên hết nhưng điều mình không vui, vì nghĩ rằng chúng mình đều luôn nghĩ về nhau. Chỉ có điều khoảng cách về không gian và thời gian làm cho những điều mình chưa hiểu nhau nảy sinh càng nhiều. Vì mỗi người có 2 cuộc sống khác nhau, chứ không phải là tuy hai mà một như những cặp vợ chồng đúng nghĩa.

Anh muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với người anh yêu thương nhất

Anh và em đã cùng nhau thoả thuận là chúng ta nên nói trực tiếp những suy nghĩ cũng như những cảm nhận của mình cho đối phương nghe. Để từ đó mà chúng ta có thể hiểu nhau hơn. 
Anh không biết rằng vì làm như vậy mà em bị tổn thương đến mức em không thèm nói chuyện với anh nữa. Anh cảm giác như mình đang bị trừng phạt vì những gì mình đã viết.
Em hãy cho anh biết anh nên làm thế nào để em không bị tổn thương như vậy, và làm thế nào để chia sẽ những suy nghĩ thật lòng của mình cho em biết? 
Anh thật sự rất buồn và sốc khi nghe em nói " Không, em không muốn nói chuyện với anh". 

Anh đang mang tâm trạng muốn chia sẻ với em những việc vừa mới xảy ra 1 cách trực tiếp và sống động. Nhưng thôi đành phải viết blog.
Anh đã nhận được nhà mới, nhà rất đẹp. Anh khi nào có dịp anh sẽ chụp hình gửi cho em xem. Theo dự tính thì sẽ dọn vào nhà ở luôn vào cuối tuần sau. Cho nên hiện nay anh khá bận, khó mà online với em được- nhưng có lẽ bây giờ đã là không được. Anh sẽ liên lạc với em bằng cách gửi tin sms cho em "tiến độ" của công việc.

Tình hình ngắn gọn chỉ có như thế. Tất nhiên nếu nói trực tiếp với em thì sẽ hay và chi tiết hơn. 

Anh muốn em nhớ cho chỉ 1 điều " anh yêu em vì em là em"

Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Vui VUi ôi sao vui quá xá là vui

HÔm nay nhiều tin vui ập đến thiệt. Đầu tiên là tin nhận đc phòng mới. Sau đó về nhà lại đc coi hình và clips của em xã quay và up lên nữa. So em xã với chị Tuyền thấy chị T ốm nhách, em xã mới tròn trĩnh dễ thương làm sao. Nhưng sao anh thấy chị T không có giống như ở bên này gì hết trơn. Còn "dung nhan" chị Khánh Tuyền thì khỏi chê luôn. Chưa gặp mặt lần nào mà thấy hình là anh đã sợ rồi.
Cảm ơn em xã, thương em xã nhất. Hành hun em xã thiệt nhiều luôn.

Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

http://www.danvanphong.net/tin-tuc/view/60-meo-hay/946-bi-kip-cho-
Bí kíp cho "ra lò"... ảnh đẹp, girl xinh


Cùng tìm hiểu kinh nghiệm để có những bức hình đẹp.

Nhiếp ảnh hiện đang là niềm đam mê của nhiều người. Nhất là trong hoàn cảnh mà giá thành thiết bị nhiếp ảnh đang giảm còn tính năng thì đang ngày một được nâng cấp với một tốc độ chóng mặt, chụp ảnh đang dần trở thành niềm vui của một bộ phận không nhỏ giới trẻ tại Việt Nam.

Trong các loại hình chụp ảnh thì chụp ảnh chân dung, mà chính xác hơn là chụp ảnh girl xinh luôn là chủ đề được nhiều người quan tâm và yêu thích. Từ những tay nhiếp ảnh có hạng cho đến những người mới cầm máy PnS để "bắn phá" thì chủ đề này vẫn là số một.
Bạn cũng hứng thú với chủ đề này và chưa biết bắt đầu thế nào? Bạn muốn lưu giữ lại những phút giây đẹp của bạn bè? Bạn muốn sao cho ảnh "gái" của bạn lên một cách xinh nhất, đẹp nhất? Hãy cùng tham khảo qua bài viết sau.
Tất nhiên, trong bài viết này sẽ ít đề cập đến các kỹ thuật chụp và những yếu tố tương tự thế. Ngoài ra, bài viết chủ yếu cũng chỉ dành cho người mới bắt đầu với nhiếp ảnh.
Chọn mẫu phù hợp
Đương nhiên, với mục tiêu là chụp chân dung thì mẫu là yếu tố quan trọng bậc nhất. Tất nhiên, với những kỹ thuật chụp "cao cường" bạn có thể biến các cô gái không được đẹp cho lắm trở nên xinh xắn như HHVN (tất nhiên không phải năm 2010). Nhưng như đã nói ở phần đầu, tôi không có ý định tư vấn cho các nhiếp ảnh gia có khả năng này.
Sẽ rất tuyệt nếu như các bạn rủ được các mẫu nổi tiếng như cỡ Huyền Baby, Midu hay Chi Pu đi chụp. Nếu là họ, thì hầu như chắc chắn các bạn chụp kiểu gì cũng sẽ rất đẹp. Tuy nhiên, rõ ràng không phải lúc nào cũng có thể "kiếm được" các mẫu "chất lượng cao" như vậy. Vậy tại sao không chọn ngay trong bạn bè của bạn. Vậy bạn băn khoăn chọn mẫu thế nào cho đẹp?
Nhiều người sẽ nghĩ cứ xinh lên ảnh sẽ xinh. Điều này đúng nhưng không phải hoàn toàn. Có những người ở ngoài rất xinh nhưng lên ảnh thì không được đẹp cho lắm còn có những người dù không xinh ở ngoài nhưng lên ảnh lại rất xuất sắc. Nói chung, để nhận ra được điều này còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Nếu không có khả năng nhận ra những điều trên, đơn giản hãy thử xem qua các bức ảnh "tự sướng" của đối tượng.
Chọn ngoại cảnh phù hợp
Với mục đích là "chụp chân dung" nhiều bạn sẽ nghĩ không phải quá quan tâm đến ngoại cảnh nhưng điều này là một sai lầm không nhỏ. Cho dù "mục tiêu" là chụp ảnh khuôn mặt nhưng không vì thế mà chúng ta bỏ đi yếu tố ngoại cảnh. Một background đẹp sẽ khiến cho công việc của bạn trở nên dễ dàng hơn. Hơn nữa, rõ ràng trong chúng ta không ai có ý định loại bỏ phông ra khỏi tấm ảnh chụp.
Ngoài ra, một ngoại cảnh phù hợp còn là nơi có ánh sáng tốt phục vụ cho việc chụp ảnh. Với nhiều bạn mới bắt đầu họ không mấy quan tâm đến yếu tố ánh sáng. Phải biết rằng, để chụp được một tấm ảnh đẹp trong điều kiện thiếu sáng là một điều vô cùng khó khăn ngay cả với những máy ảnh tốt nhất hiện tại. Việc chụp ảnh thiếu sáng yêu cầu một kỹ thuật cao hơn hẳn so với trong điều kiện ánh sáng thuận lợi.
Như vậy, hãy chọn một ngoại cảnh đẹp, đơn giản và có ánh sáng tốt để phục vụ việc chụp được dễ dàng.
Hiểu rõ mẫu của mình
Đây là điểm quan trọng nhất, là yếu tố quan trọng nhất để các bạn có được một tấm ảnh đẹp. Tôi nghĩ rằng đây là yếu tố quan trọng nhưng đơn giản nhất phải học để có được ảnh chân dung đẹp. Bạn sẽ mất khối thời gian với các yếu tố: ánh sáng, khẩu độ... nhưng lại chỉ mất rất ít thời gian với yếu tố này.
Bạn phải hiểu rõ được điểm mạnh, yếu của mẫu để biết cách chụp sao cho đẹp. Cá nhân tôi thì nghĩ chả có ai hoàn hảo đến mức chụp góc nào, vị trí nào cũng đẹp. Ai cũng có điểm yếu, nhiếp ảnh ăn thua nhau ở điểm là biết cách che giấu khuyết điểm và tôn điểm mạnh lên.

Nếu như bạn vẫn còn băn khoăn về yếu tố này, hãy ghi nhớ "châm ngôn" đã được lưu truyền trong cộng đồng nhiếp ảnh về yếu tố này.


Vòng một teo, vòng ba lép thì không được chụp nghiêng.


Vai thô, mặt ngắn thì không được chụp thẳng.


Mắt híp, mắt lác thì bảo đeo kính mắt.


Hàm ngang, cằm to thì phải chụp từ trên xuống.


Răng vàng, răng vẩu thì đừng bắt cười.


Chân ngắn thì hạn chế tele, ngồi thấp xuống mà chụp.


Chân cong thì bảo đứng xoay hông.


Mũi tẹt, mặt gãy lưỡi cày thì không được chụp nghiêng.
Tư thế, góc chụp ảnh và sự thoải mái khi chụp
Ai cũng hiểu tư thế và góc chụp quan trọng như thế nào với việc có một tấm ảnh đẹp. Tất nhiên, tôi không phản đối nếu như mẫu của bạn có khả năng diễn tốt và có thể chụp tốt ở nhiều tư thế. Tuy nhiên, những teen có khả năng này không nhiều.
Hãy cố gắng tạo tư thế tự nhiên và thoải mái nhất cho cả mẫu lẫn người chụp. Đừng cố tạo các tư khó bởi nó sẽ làm khó mẫu và cả bạn. Hãy thoải mái nhất có thể.
Cuối cùng, hãy chọn thời điểm mà cả bạn lẫn mẫu cùng thoải mái. Tốt nhất hãy lựa chọn những ngày thời tiết mát mẻ, cả hai đều không bận rộn gì đẻ thoải mái sáng tác. Chúc bạn có những bức ảnh đẹp.

Theo gamek