Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Anh xem tam su em nhe.


Anh xã ơi,
Cũng gần 3 năm anh đã không bên cạnh em rồi anh nhỉ!
Anh biết không người ta thường lắm những việc gì đó để được một hình ảnh đẹp nhất trong mắt nhau. Tại sao anh thay đổi trong cách ăn mặt, mặc áo sơ mi body… Có phải anh thấy rõ là anh cảm thấy anh đẹp hơn, tự tin hơn khi giao tiếp và đặc biệt là trong đôi mắt em hay không anh? Em cũng vậy!
Chỉ có điều có những điều mình nghĩ nó đẹp và người khác hay chính người quan trọng nhất của mình lại không cho là như vậy. Điều đó có phải là điều khá hụt hẫng và thất vọng không anh?
Và những điều này cứ lặp đi lặp lại với em rất nhiều lần, 2 việc gần đây nhất đó là việc lắc vòng và đôi chân mày của em vậy. Em buồn khi không được anh đón nhận một cách tích cực. Điều càng vượt mức giới hạn chịu đựng của em đó là việc anh cứ liên tục nhắc đến chuyện này mỗi khi nc cùng anh trên wc hoặc tin nhắn gần đây nhất. Anh có biết là ngay lần đầu tiên anh phát hiện,, không biết anh có phát hiện thái độ rất ngượng ngùng và muốn lẫn tránh không muốn anh nhắc đến nó nữa không? Thay vì lần đó em nói hết suy nghĩ cảm xúc của em ra thì chắc chắc rằng 2 lần sau đó anh đã không còn xoáy vào nỗi đau của em nữa.
Tại sao đó lại là nỗi đau của em?
Rõ ràng bố mẹ và vợ chồng mình là 2 thế hệ khác nhau, cách suy nghĩ và những điều mình quan tâm sẽ khác nhau đúng không anh? Việc đi học trang điểm của em xuất phát từ nhu cầu và tính cách ham học cái mới của em thôi. Nhưng có người sẽ nghĩ rằng, cần gì phải đi học một cách bài bảng làm chi? Nó thật sự là một sự lãng phí vì phải đóng tiền học phí và mua 1 đóng mỹ phẩm! Có phải nó cần thiết như vậy không? Có phải mình cần mở tiệm hay gì gì đâu… Với cách suy nghĩ này, vô hình trung em cảm thấy không thoải mái khi chia sẻ việc đi học này với bố mẹ. Một là vì đi học sẽ đồng nghĩa với việc là mình không ở nhà nhiều, không giúp được việc nhà cho mẹ nhiều. Hai là lý do em nêu trước đó. Hai lý do này em làm em nghẹt thở vì không được chia sẻ những điều mình học được ở lớp với người ở nhà. Còn khi về với mẹ Sadec, em rất tự tin để trang điểm cho mẹ mỗi khi mẹ đi chơi Phú Quốc và đám cưới đứa em vừa rồi. 02 hoàn cảnh này là 02 cảnh trái ngược nhau. Một bên thấy điều mình đi học là tội lỗi, thiếu trách nhiệm, còn một bên là một niềm vui nho nhỏ vì đã làm mẹ mình trông đẹp hơn, tự tin hơn trước mọi người. Mình học cái này thấy có ích đó chứ.
Nói đến việc tỉa chân mày, thật sự như anh đã biết em rất sợ việc cắt tỉa nó bởi lời thấy bói. Và cũng vì em cảm thấy chân mày cũng đẹp đấy chứ nhỉ. Nhưng anh ơi, đến buổi thứ 2 của lớp học thôi, thì cô giáo dạy cho cả lớp thế nào một đôi chân mày đẹp, màu sắc của nó, cân đối và khoảng cách đôi với đôi mắt của mỗi người. Cô còn chủ động đi tỉa cho từng học viên. Nhưng anh có biết rằng em rất kiên định như thế nào để không bị cô thuyết phục tỉa trong thời gian đầu không? Chỉ đến khi học đến gần cuối khóa 1, đó là tô vẽ màu mắt. và thật sự gặp những khó khăn vì đôi chân mày mình không giống các bạn và em không thể thực hành được thì em mới thực sự bị cô thuyết phục. Nhưng anh cũng đừng quá nói là anh thích em như lúc trước hơn! Bởi vì tuy là em có tỉa thật nhưng anh thấy độ dày mày của em có ít và mỏng như mọi người khác không anh? Cô chỉ giúp em làm cho đuôi mày nhọn ra để nó ra dáng mày thôi. Anh hãy so sánh kỹ trước và sau của em đi.
Việc anh cứ nhắc đi nhắc lại em nổi buồn nhân lên bội phần vì cảm thấy rất có lỗi vì đã làm như vậy. Anh có thấy là chỉ một điều anh nhận xét thôi thì nó đã quan trọng và ảnh hưởng đến suy nghĩ em không vậy? Những điều anh nói lên, lúc nào ban đầu em điều phản kháng dữ dội, nhưng rốt cuộc thì vẫn thay đổi để không làm trái ý anh đó sao? Vì em cũng cảm nhận một điều đó là, làm anh không thích, không vui, không thoải mái thì em cũng có yên ổn và vui vẻ gì anh chứ. Anh biết là mình quan trọng đến với nhau như thế nào mà.
Việc lắc vòng em ngưng ngay lập tức anh nhận xét. Em ghét anh lắm, anh chỉ nhìn hiện tượng mà phán xét một cách ích kỷ thôi. Việc này cũng vậy, ngay khi nhận thấy 2 lần nói chuyện wc anh điều nhắc đến việc này là em đã biết mình phải làm gì. Đó là không tiếp tục tỉa nó nữa khi mà long mày ra như cũ. Nhưng thật sự em sốc như anh khi nhận được câu nói của em “Không, em không muốn nói chuyện với anh vậy” Em đang học trang điểm, để làm mình đẹp lên trong mắt mọi người, đặc biệt là trong mắt anh. Vậy mà tin nhắn anh em mất hết tất cả động lực của em. Có phải là anh đã quá ít kỷ không vậy?
Anh có nhớ cái lần anh để râu ria um tùm, tóc tai dài lãng tử. Em cũng rất là chứng mắt với anh. Nhưng anh thấy đó, em cũng phê bình, nhưng tính cách anh xem việc đó bình thường vì anh còn đang ở xa em. Nhưng đối với phụ nữ em là rất khác anh biết không vậy? Lúc nào cũng muốn đẹp hơn trong mắt anh mà, Em ghét anh, em ghét anh lắm. Anh bắt em đợi anh. Em sống cùng gia đình anh mà không có anh bên cạnh trong một thời gian rất rất dài, không một lần về thăm em. Em ghét, em ghét anh. Em ghét vì anh mà em khóc. Em ghét anh nhiều làm cho hình ảnh anh lúc nào cũng trong em. Anh có biết là em cứng rắn chỉ là bộ mặt bề ngoài không vậy? Em là con người như bao người khác, em cũng biết ganh tị với anh chị Hai chứ. Họ có gia đình họ mà họ cứ dựa dẫm vào bố mẹ và mọi người. Nhưng em đã nghĩ thoáng đi vì mỗi người có một tính cách, họ khác mình thì làm mình khó chịu. Nhưng mình sống tốt với chính bản than mình là đủ rồi. Nhìn đó và đừng làm với bố mẹ mình như vậy thôi.
Trong con người em đầy rẫy nhưng mâu thuẩn giữa tốt và xấu. Mà mỗi ngày em phải đối diện với nó hoài làm sao em chịu nỗi!!! Em ghét anh nhiều lắm vì những suy nghĩ, những cảm xúc của anh ảnh hưởng một cách mạnh mẽ đến em. Anh có hiểu em không vậy??? Em cho em thời giant hay đổi với. Em không muốn nói chuyện wc với anh để anh nhìn thấy đôi mày làm anh chướng mắt. Hãy cho em thời gian để nó mọc lại, em không tỉa nữa nếu anh không thích đâu. Nhưng anh hãy hiểu và cảm thông cảm giác và cách phản ứng lúc đầu của em!
Thời gian này em biết là anh và em rất là bận rộn. Hôm nay em phải chạy trốn và bỏ mặc những việc em phải làm để viết hết tâm sự của em cho anh biết. Mấy hôm trước muốn nói cho anh biết mà cũng không biết thời gian đầu mà viết blog, thời gian đâu mà 2 đứa chat với nhau nữa.
Em chỉ biết là em sẽ cố gắng hết sức để làm một hậu phương bên vững cho anh. Không để anh lo lắng và buồn phiền về em. Hãy quên hết nhưng điều mình không vui, vì nghĩ rằng chúng mình đều luôn nghĩ về nhau. Chỉ có điều khoảng cách về không gian và thời gian làm cho những điều mình chưa hiểu nhau nảy sinh càng nhiều. Vì mỗi người có 2 cuộc sống khác nhau, chứ không phải là tuy hai mà một như những cặp vợ chồng đúng nghĩa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét