Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Anh ơi, em thật là rắc rối phải không anh?


Chủ Nhật ngày 23/01/2010
Một buổi sáng Chủ Nhật thật nhiều áp lực. Lâu lắm rồi mình đã không vào bất cứ việc gì ở nhà. Cảm giác xa lạ, không biết bắt đầu từ đâu và làm gì cảm thấy mình dư thừa trong chính căn nhà mình đang sống. Mình phải làm gì đây. Cơm nước thì không biết làm gì, mẹ thì không nhờ cậy mình làm gì cả. Mình thì lại không dám làm những công việc của mình, và cứ ngồi cầm cự ở dưới nhà để chờ được sai việc. Mình ghét cảm giác bị động này. Mình muốn mình tự biết mình phải làm gì và làm thôi. Ở nhà riết, thấy mình như kẻ dư thừa, chỉ ăn bám và không giúp đỡ gì hết. Ước gì mình được về chính nhà mẹ ruột mình, mình được ung dung mà làm biếng, khi mẹ chịu hết nỗi sự lười biếng nhết thay của mình thì sẽ mắng mình một trận. Bây giờ mình mới cảm giác lo sợ quá. Vì nhà chồng thì khác với nhà mẹ ruột, bố mẹ cũng không có thoái quen mắng mình, khiển trách mình, chỉ luôn luôn muốn mình tự giác làm mọi việc. Nhưng hiện tại, mình đã không ở nhà hòa nhập với mọi người một thời gian dài rồi, mình thật sự không biết làm gì cả. Mình muốn nói điều này ra cho bố mẹ hiểu nhưng lúc nào mình cũng lo sợ và sợ sệt. Sợ “bị nghĩ là” sao đứa này khôn quá, nó nói ra để chặn đầu mình đây. Sau mà nó mưu mô xảo trá quá. Chuyện gì cũng kể cho chồng nó biết, có phải nó muốn chia rẽ tình cảm của bố mẹ và chồng nó không. Mình sợ quá, buồn nữa. Cảm giác làm biếng, sống không có ngày mai sao mà chán nản quá. Mình muốn khóc cho thật nhiều, để rồi sau khi khóc sẽ quên hết cảm giác đó và lại bắt đầu lại từ đầu. Mình tệ quá, hôm qua đi ăn với bố ở nhà chú Lộc thì lại làm rơi cả một dĩa bún trước mặt cả gia đình bên chồng. Mình sợ quá! Mặc dù mọi người chẳng nói gì, nhưng mình thật sự sợ lắm. Đến sáng nay thì mẹ vừa giao em cho mình chăm có tí xíu thì lại làm em té. Em té chuối cả mặt xuống cầu thang. Mình bối rối vừ sợ bị la, vừa không biết xoay sở, thế là em Tom cứ khóc rống lên. Một lần nữa lại thấy sự tệ hại của mình. Mình cảm thấy cố đơn, lạc long trong chính căn nhà mình đang ở. Chồng ơi, mình có thể tự xoay sở những lúc thiếu anh nhưng hình như nó không dễ làm tí nào. Em sợ quá. Mọi người đều bảo em có phước có bố mẹ chồng tốt như vậy. Thì đối với em nó là cả một áp lực. Áp lực phải cư xử làm sao cho hợp đạo con cái, vừa phải làm sao cho tình cảm của bố mẹ không thay đổi, hoặc mất đi. Em sợ lắm, đó là lý do tại sao, mỗi lúc em làm việc gì sai hoặc làm đều gì em cũng phải dò xét ý kiến. Hay em đã phạm sai lầm thì trong long em luôn lo lắng, sợ hãi tột cùng. Có lối thoát nào cho em không anh? Bố mẹ có tha thứ và cho em them cơ hội không anh? Em sợ quá.
Em luôn nghĩ rằng mình rất giỏi trong việc hành xử, cư xử, nhưng bây giờ thì không phải nữa. Mình cảm thấy lo lắng và sợ hãi quá. Mình không dám đối diện với những người trong nhà (ngoài bố). Bố thật là một người tình cảm, độ lượng, bố thích không thích điều gì là bố sẽ nói ra cả. Nhưng với mẹ và dì thì em không biết được. Đôi khi em tự dễ giải cho mình tự cho mình thư giãn. Nhưng sự thật thì điều đó hoàn toàn không đúng. Hôm nay mình ra mục tiêu là phải hoàn thành xong bộ hộ sơ xin vào Holcim, nhưng dường như mình vẫn còn đang ở vị trí số 0. Nghĩa là chưa có gì cả, mình luôn tự nhủ là mình sẽ luôn làm kịp thời… rất nhiều lý do do mình tự tạo ra để cho phép mình delay hoài, delay hủy. Tại sao bao nhiêu lần mình muốn học tính cương quyết, kiên trì của anh xã và bố chồng mình mà không làm được, mình giận chính mình, và cũng không có lối thoát. Lười vẫn lười ra đó, cảm giác mệt mỏi trong mình vẫn cứ ì ra. Mình thật sự muốn sống một cuộc sống lành mạnh, thể dục thể thao, mỗi ngày là bao điều mình đã làm được. Không phải stress như lúc này. Nhiều thứ mình muốn làm mà không làm được. Hay là mình cần một khoảng lặng để tự suy nghĩ và điều chỉnh, hay là mình đợi đến lúc tính thương của bố mẹ không còn rồi lúc đó ăn năn cũng ko kịp. Hay tệ hơn nữa là anh xã cũng thấy bản chất xấu xa này của mình là xa lánh mình. Mình cần gì đây? Mình cần gì để mình có thể biến suy nghĩ thành hành động?


1 nhận xét:

  1. Anh thấy rằng những gì em suy nghĩ đều chỉ là sự lo lắng thái quá thôi. Mẹ anh suy nghĩ gì thì anh đều biết cả. Thật ra vấn đề là ở em mà thôi, chỉ cần em chịu chui ra khỏi "cái hang" mà em đang " lẫn trốn", đem tất cả những điều em đang suy nghĩ và lo lắng " kể lễ" hết 1 lần với mẹ, thì anh nghĩ em và mẹ sẽ được thân thiết hơn bao giờ hết. Mẹ anh rất thích nghe tâm sự của người khác, và chọn phương pháp tư vấn cho họ. Vậy thì anh nghĩ em nên "cho mẹ 1 cơ hội" tâm sự với con dâu của mình. Suy nghĩ về lời đề nghị của anh em nhé.
    Yêu em xã " ngốc nghếch " đáng yêu của anh.

    Trả lờiXóa