Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Buồn, sao mình tức mình quá đi.

Anh cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa. Chuyện thực tập của anh tưởng chừng như đang sắp được khởi động thì đùng một cái, mọi hy vọng gần như dập tắt. Anh gọi điện thử cho chú Chính vào tối nay, thì gần như đây là 1 dịp để bao nhiêu nỗi bực dọc của Chú đều xã tất cả lê anh, mà nguyên nhân chính là từ anh mà ra.
Qua lời kể của Chú, thì quả thật là làm anh vô cùng bất ngờ, sao lại có người tốt với mình đến thế, nhưng anh không hề biết. Chú bảo là đã chuẩn bị mọi thứ cho anh từ công việc sẽ thực tập đến chỗ ở, thế mà anh đã không có liên lạc với chú gì cả, điều này làm Chú cảm thấy vô cùng thất vọng về anh. Anh cũng không dám giải thích gì về việc các bức thư của anh gửi đi nhưng Chú đã không nhận được. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là anh đã ngại việc gọi điện thoại trực tiếp cho Chú.
Từ việc đụng chuyện của bác Thu làm anh vô cùng sợ phải nói chuyện với những người Việt ở Đức. Vì thế anh chỉ dám liên lạc qua Email. Nhưng trên thực tế là ưu tiên hàng đầu của việt liên lạc là trực tiếp gặp mặt, sau đó thông qua điện thoại rồi cuối cùng mới đến Email. Anh thật vừa buồn lại vừa giận chính bản thân là tại sao mình đã không đủ can đảm đối mặt với nỗi sợ hãi của mình. Để rồi tự mình hại mình, tự mình lại làm hẹp cơ hội của mình. Anh cảm thấy mình hèn nhát quá.
Quãng thời gian qua anh luôn trong tâm trạng không vui, dù anh phải cố tỏ ra bình thường. Nhưng từ trong lòng anh cảm thấy vô cùng chán nản, vì mọi việc không như ý mình muốn. Bây giờ lại nghe những gì Chú Chính nói thì anh lại cảm thấy như mình rơi từ trên trời xuống dưới vực thẳm không đáy.
Anh đã xin lỗi Chú, và mong ở Chú 1 sự thông cảm cho anh, và tạo cho anh thêm 1 cơ hội nữa. Chú cũng tỏ vẻ chấp nhận, nhưng lần này Chú không hứa trước được điều gì cả. Thôi thì phó mặc cho số phận vậy. Nếu số phận tiếp tục đưa đẩy ra hướng khác thì anh đành phải chấp nhận thôi.
Em đừng nói chuyện này cho cả nhà biết, anh nghĩ sẽ làm bố mẹ buồn. Cứ để Chú Chính trả lời xem sao đã. Nếu không được thì đợi đến tháng 5 đi theo chị Nga thôi.

1 nhận xét:

  1. Uhm, cũng hơi đáng buồn một chút. Nhưng quan trọng là anh đã nhận ra được cái sai và mạnh dạng lên sau này. Mỗi người một cách khác nhau, qua nhiều câu chuyện như thế này sẽ rút ra cho anh nhiều bài học khi gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều loại người khác nhau và ta phải biết linh hoạt cư xử vậy. Chuyện này cũng bình thường lắm, em cũng gặp hoài hà, chỉ ở Việt Nam thôi, chứ không đâu xa lạ cả.
    Cứ để sự việc tiếp tục diễn ra, và tìm cách xin lỗi chú Chính vậy. Vì chú có thương mình, lo cho mình mới giận mình như vậy. Mỗi thứ sẽ ổn và em tin vào điều đó anh ạ.
    Cố gắng lên anh nhé. Mỗi lần mình vấp té là rất đau, nhưng anh hãy cố gắng đứng lên từ chỗ bị vấp té đó anh nhé.
    Thật buồn khi nghe câu chyuện này. Cố lên! cố lên. Chú Chín khác với Bác Quỳnh ở chổ Bác đã la anh, nói cho anh nghe những điều Bác ko vừa lòng. Còn ở Bác Quỳnh Thu thì lại thông qua chị Hồng. Nên em nghĩ anh hãy cố gắng thêm với mối quan hệ này anh nhé. Đừng lo sợ anh nhé.

    Trả lờiXóa