Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2010

Lần đầu đi truợt tuyết



Cảm giác vô cùng lạ, mới  mẻ , hào hứng pha lẫn với sự sợ hãi thực sự khi đối mặt là 1 cái dốc hơn 30 độ.

Hôm nay trời đổ tuyết nhiều thiệt nhiều, nhưng mọi người lại làm biếng. Anh Michel dễ thương đáng yêu cảm thông cảm giác thất vọng của mình nên đã quyết định cùng mình đi chơi trượt tuyết. Còn lại mọi người thì sắp xếp hành lý qua trở về nhà. Khi ra khỏi nhà là khoảng hơn 12g30, 2 anh em đi lên núi bằng xe hơi, cách nhà nghỉ khoảng 3km. Dù hôm nay trời đổ tuyết nhưng có rất nhiều người đi chơi, vì có lẽ cả tuần không có tuyết để chơi nên mọi người cũng có cảm giác sảng khoái khi hôm nay ông trời đã thoả mãn cho lòng mong đợi của mọi ngừoi, trong đó có mình nữa. Mọi người trong nhà bảo rằng chỉ chơi khi trời xanh, còn lúc đó mọi người nhìn thấy trời không tốt, nói chung là làm biếng thì đổ thừa nhiều lý do ( đương nhiên là hợp lý). Thật may cho 2 anh em là đến khi chơi thì trời dần trở nên rất đẹp, đáng đời cho những người làm biếng có lý do hợp lý. Tuy ở nhà đã chuẩn bị đôi giày để trượt tuyết nhưng có lẽ không xài đc nên anh Michel dẫn mình đi thuê giày và ván trượt, có vẻ đắt :((  Cái đôi giày để mang vào ván trượt thiệt là độc đáo, nó làm cho những ai đi vào bị sửa tướng hết, nhìn tướng đi buồn cười không chịu nỗi. Sau khi thuê giày, 2 anh em đi đến chỗ mua vé vào cổng, người ta phát cho mỗi người 1 tấm vé điện tử để qua cổng điện tử. Sau đó 2 anh em vào cabine để lên núi. Chắc cũng khoảng 1km hay hơn.  Trong cabine nhìn ra núi non và cây cối được phủ đầy tuyết thiệt đẹp. Đúng như câu nói "  Trăm nghe không bằng 1 thấy". Mọi thứ mọi người làm rất thuần thục nhưng với người mới nhận môn như mình thì cái gì cũng lạ lẫm, từ cách vào cabine - phải để ván trượt vào trong khay được bố trí ở ngoài cabine, đến cách mang giày và cài giày vào ván trượt. Chị Nhung bảo trên núi rất lạnh nên mình phải mặc rất nhiều lớp quần áo. Nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng này mà mình không bị lạnh. Mang bao tay vào, đội nón len dày và đeo mắt kính trượt tuyết, xong rồi xỏ giày vào ván trượt. Xong, bây giờ trông mình pờ-rồ không kém ai.
Anh Michel bắt đầu bài giảng đầu tiên về cách trượt tuyết, tuy mình chẳng hiểu tiếng Pháp nhưng anh Michel dùng hết mọi cách từ lời diễn đạt đến tay chân... để mình có thể hiểu được. Cộng thêm sự thông minh của bản thân mình, mình cũng lãnh ngộ được hết. Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ áp dụng. Mình vừa trượt được khoảng gần 5 giây thì ạchhhh. Xong rồi ạch,......,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch, ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch,ạch, từ trên đỉnh núi đến chân núi. Khó khăn nằm ở rất nhiều chỗ, làm quen với việc di chuyển bằng cách bước đi chuyển sang trượt, từ việc kiểm soát sự thăng bằng cơ thể cộng thêm những kỹ thuật trượt tuyết vừa mới hiểu nhưng chưa ngấm, đôi giày và ván trượt thì chẳng khác gì đeo chì 50kg vào chân. Nhìn thấy mọi người khác, kể cả những đứa con nít 6-7 tuổi trượt mà thấy ham và phục sát đất. Kỹ thuật trượt tuyết này đòi hỏi phải đi hình zíc zác để hãm tốc độ, bẻ lái ( chuyển hướng cần chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, ) để thắng lại thì khép 2 mũi chân lại tạo hình chữ V, cũng cùng kỹ thuật này để chuyển hướng. Ở cấp độ cao cấp thì 2 chân giữ song song và cứ thế lạng qua lạng lại. Điều quan trọng để giữ thăng bằng là phải hạ thấp trong tâm. Trong khi trượt tuyết thì mình mới càng thấm thía câu " phải học cách đứng dậy ngay từ chỗ mình ngã", 100% nghĩa đen. Thật không đơn giản chút nào khi đứng dậy vì tuyết cứ làm mình trượt. Rồi đến việc mang lại giày vào ván trượt, vì ván trượt bị văng ra khỏi giày trong những cứ ngã " có 1 không 2".
Lần thứ 2 lên lại đỉnh để trượt tuyết thì mình đã bắt đầu quen và ít " ạch " hơn, sau 4 lần lên xuống thì mình gần như không té nữa, áp dụn đc tất cả nhưng kỹ thuật sơ cấp, anh Michel liên tục khen mình, vừa để động viên mình, vừ. Lúc đó cũng đã gần 4g chiều, anh Michel đề nghị sau khi uống nước thì 2 anh em lên núi trượt xuống 1 lần nữa thôi rồi về, vì  người ta sẽ nghỉ vào 5g ( vào thời gian mùa đông thì 5g giống khoảng 7g tối ở VN). Trời tối nên không chơi được. Có lẽ vì anh Michel thấy mình đã học hiểu được cách trượt tuyết và có lẽ đánh giá mình quá cao, lần này anh chọn dốc trượt có lẽ từ " khủng khiếp" là thích hợp nhất dành cho cảm giác của mình lúc đó. Đối mặt là cái dốc hơn 50 độ là ít, và bắt đầu màn biểu diễn như những cascadeur, kính thưa các kiểu té, té sấp té ngữa, té sóng soài, té bằng 1 hông, bằng mông, té lăng cù mèo, té lăn 1 vòng, 2 , 3,4  vòng, té văng 1 ván trượt , rồi cả 2 , rồi văng luôn cả cây chống cầm tay. Cũng may 1 thân mang võ nghệ nên chung qui cũng chẳng sao, chỉ hơi ê mông 1 chút , hậu quả của việc đi trượt patin trên băng cách hôm nay 2 bữa. Xong rùi 2 anh em về thẳng nhà luôn.
Nhắc đến trượt patin trên băng cũng là thảm kịch của cái mông, tội nghiệp cho cái mông của mình, cũng giống như kết quả trượt tuyế, sau nhưng lần té là mình đáp bằng sự tiến bộ, và ít té hơn. Tội nghiệp cho chị Nhung vì không biết đường té, cứ té rồi chống tay xuống, làm cho 2 cái tay ê ẩm nhấc lên muốn không nổi luôn, chắc 2 cái mông cũng ê không kém nhưng không đc nhắc đến.
Thế là cuối cùng mình cũng có 1 trải nghiệm trượt tuyết, đúng  là vô giá. Giá cả có đắt nhưng thật không gì có thể đổi được. 2 chữ " tuyệt vời" là đúng 100% cho chuyến đi này. Cảm ơn Michel, chân thành cảm ơn "Mich"- tên thân mật của Michel.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét