Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Sợ

Mấy hôm nay không gặp được em, và đồng thời những gì em nói với anh khiến trong lòng của anh đang rất rối bời. Những cảm giác lo lắng từ chuyện lúc trước là ùa về nhưng những đợt sóng đánh vào bờ. Nhất là khi qua chuyện trao đổi ngắn trong điện thoại từ chiều, em nhắc đến chữ "tùy duyên". Đây chính là nhưn 1 giọt nước làm tràn ly. Sự sợ hãi từ lịch sử tái diễn lại không ngừng dồn ép vào những nhịp của tim đập. Những hơi thở cứ như bị ứ lại từ cuống họng, anh cảm thấy lạnh, lạnh lắm. Đây chính thực là những gì anh đang cảm nhận, không hề có 1 chút phóng đại đâu.
Anh hiểu em đang phải trải qua quãng thời gian khó khăn nhất trong suốt từ lúc sinh ra đến giờ. Sự nhớ thương đang bào mòn lòng nhẫn nại của em. Cộng thêm những tác động từ những câu nói của bạn bè, đại loại như "ảnh về chưa? đã cưới chưa? sao lâu rồi không thấy cưới? đám hỏi cũng lâu rồi mà sao chưa xúc tiến đám cưới vậy? hay là ảnh bên đó mê con nào rồi?" ... Anh hiểu được em đang phải gần như tránh né những câu hỏi như vậy, và anh nghĩ đó là 1 trong những lý do chính mà em không đi dự đám cưới của bạn ở Đà lạt, em cũng có mí mí là nếu có anh xã đi chung thì đi.
Anh thì ở đây có sướng ích gì, anh chỉ muốn xong cho sớm rồi về nhà đoàn tụ thôi. Không có em bên cạnh thì anh cũng cảm giác lạc lõng và cô đơn vô cùng. Hãy tha thứ cho anh vì anh mà đã khiến cho em khổ sở như vầy. Anh biết rằng những tổn thương mà em đang hứng chịu thì không gì bù đắp đc, nhưng anh mong rằng đến khi chúng ta sống với nhau, anh sẽ làm cho em những gì tốt nhất mà anh có thể và em đừng phải lo lắng gì là về em phải chăm lo cuộc sống gia đình của chúng ta, hay anh có chán nản với người vợ như em. Chẳng qua là em quá cầu toàn và hay so sánh thôi, mình là mình, mẹ mình thì vẫn là mẹ, mỗi người có ưu có nhược và mỗi thời kỳ sẽ tạo ra những con người mới. Có câu thường nói "có bột mới gột nên hồ", chúng ta không phải trải qua thời kỳ khó nhọc như ba mẹ/ bố mẹ, đó là cái phúc đức của chúng ta. Chúng ta có thể, hay có lẽ không giỏi giang như ba mẹ /bố mẹ, nhưng điều mà chúng ta cần làm hiện nay , và có thể làm là gìn giữ, chứ không phá. Rồi sau đó hãy tính chuyện phát huy, phát triển.
Có 1 câu chuyện mà anh muốn kể cho em nghe lúc chat, nhưng có lẽ em không muốn chat vào thời điểm này, vậy thôi anh kể ngắn gọn luôn ở đây. Nội dung câu chuyện là có 1 bà mẹ rất giàu, rất rất giàu, nhưng bạc phước có đứa con nghiện ngập phá của. Qua nhiều lần cố gắng khuyên con cải tà qui chánh, và bà tự nguyện là bà sẵn sàng hy sinh cuộc sống của bà để con của bà nên người, để bà có 1 đứa con ngoan. Trời có lẽ đã nghe lời thỉnh cầu của bà, và lời nguyện đã ứng, nhưng bà bị đột quỵ. Đứa con cũng từ đó mà ngoan, suốt ngày đêm chăm sóc bà đến khi bà mất.
Em thấy đó, chúng ta không tệ như đứa con kia, như vậy chí ít chúng ta cũng đã là niềm hạnh phúc, hay còn gọi là cái đức của ba mẹ / bố mẹ rồi. Còn sau này sẽ ra sao?
"What will be will be."
Anh hy vọng sẽ sớm được gặp em xã vẫn như ngày nào của anh.
Yêu và nhớ em, anh xã kangaroo 

1 nhận xét:

  1. Sự thật thì cũng gần giống như anh nói vậy. Em đang chán nản và không còn quan tâm bất cứ gì nữa. Nhưng em sẽ cố gắng làm mới mẻ mình và tìm cái gì đó quan tâm, để ko chỉ quan tâm duy nhất có mỗi chuyện chúng ta. Nó làm em mệt mõi!

    Trả lờiXóa