Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Này người yêu hỡi...

2 hôm nay muốn gặp anh xã nói chuyện mà rốt cuộc em ko làm được. Xin lỗi anh xã nhé!

Em cũng có nhiều chuyện muốn nói và kể anh nghe, nhưng chán chán rồi thôi không chia sẻ cho anh biết luôn. Em dạo này lười lắm. Hôm trước chuyện em đau ngực là do triệu chứng những ngày đèn đỏ của em thôi, chứ mọi thứ vẫn ổn anh nhé.

Hôm nay ra ngoài đường thấy người ta đi có đôi có cặp, có hoa có quà nhìn không chịu nổi, hihi. Chắc anh xã không biết hôm nay là ngày gì đâu nhỉ?

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2010

Em mơ thấy chuyện gì không hay vậy? Còn chuyện của anh chắc cũng tệ như giấc mơ của em

Sao em viết mà không viết hết, bỏ trống vậy làm anh nghĩ lung tung.
Mấy bữa nay anh cũng nhớ em, rồi lại thêm chuyện xãy ra vào chủ nhật vừa rồi. Đúng câu họa vô đơn chí phút bất trùng lai.
Anh cần hỏi em lại 1 chuyện, điều này hiện đang là mối quan tâm của anh. Thực lòng mà nói, em cảm thấy anh hay cách nói chuyện của anh có vấn đề gì hay không? Cụ thể là em có cảm thấy anh nói chuyện giả dối hay không?
Chuyện kế tiếp là anh đang rất bực văn phong của anh, viết 1 đường thì người đọc lại hiểu 1 nẻo, anh không biết hướng được nội dung chính của những gì anh muốn viết để người đọc hiểu ý anh muốn nói gì. Bản thân em cũng đã từng trãi kiểu viết của anh qua những chuyện không vui đã xãy ra thời gian qua. Em nói cho anh biết anh cần phải làm gì để sửa lại cái kiểu này của anh. Chứ nếu cứ kiểu này chắc đến em hay mọi người thân của anh cũng sẽ chán ghé và bỏ mặc anh thôi.
Làm người thật khó, đôi khi anh cảm thấy làm 1 cái cây có vẻ dễ dàng hơn.  Vừa rồi chị Hồng vừa mới nhắc anh về kế hoạch học tập trong thời gian sắp tới, nó làm anh cảm thấy lúng túng không biết nên chọn thời điểm nào và dịp nào để kể đầu đuôi cho chỉ biết đây?
Chán, chán quá đi thôi. Giờ chắc chỉ có còn em giúp anh được thôi.

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

Đêm qua em gặp ác mộng!

Anh xã ơi,

Không nói chuyện với anh xã nhớ quá! Đêm qua em nằm mơ gặp ác mộng, muốn kể ngay cho anh biết. Nhưng...
Nhớ anh biết bao đêm rồi,
tiếng mưa vẫn rơi ngoài hiên dường như mưa cũng nhớ thương đến ai vô cùng...

Thứ Tư, 6 tháng 10, 2010

Kể cho anh nghe chuyện công ty nghen!

Không biết anh có hứng thú với chuyện em kể nữa không đây.
Làm hết tuần này là phải lên SG làm rồi. Anh mà có ở đây thì em thấy chuyển đi đâu cũng okie cả. Vì có anh xã luôn ở bên cạnh mà.
Hai hôm nay, do phải sắp xếp đồ dùng để chuẩn bị di chuyển em phải ở lại làm thêm giờ. Bình thường thì 4g là tan sở hà. Đi làm vào lúc 7g25, vèo một cái thì tới gì trưa. Nghĩ trưa xong thì vèo một cái thì tới 4g. Hiện tại thì em ko còn cảm thấy buồn ngủ khi đi làm như lúc làm ở cty kia nữa. Hihi.
Điều em muốn kể cho anh nghe là chuyện làm overtime ở cty em đó. Làm thêm mà ko có thấy mệt gì cả. Anh biết tại sao hông? Thứ nhất là làm đến 5g30 thì sẽ được ăn cơm chiều miễn phí. Kế tiếp là tính tiền overtime theo mỗi 30' đó. Hihi. Lương thì bằng 150% đó. Thích ghê. haha.
Còn nữa anh ui, bất kể anh làm việc đến mấy giờ thì đều có xe đưa anh về đến tận nhà. hehe Muốn chia sẻ cho anh nghe nhiều chuyện nữa cơ...

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

Sợ

Mấy hôm nay không gặp được em, và đồng thời những gì em nói với anh khiến trong lòng của anh đang rất rối bời. Những cảm giác lo lắng từ chuyện lúc trước là ùa về nhưng những đợt sóng đánh vào bờ. Nhất là khi qua chuyện trao đổi ngắn trong điện thoại từ chiều, em nhắc đến chữ "tùy duyên". Đây chính là nhưn 1 giọt nước làm tràn ly. Sự sợ hãi từ lịch sử tái diễn lại không ngừng dồn ép vào những nhịp của tim đập. Những hơi thở cứ như bị ứ lại từ cuống họng, anh cảm thấy lạnh, lạnh lắm. Đây chính thực là những gì anh đang cảm nhận, không hề có 1 chút phóng đại đâu.
Anh hiểu em đang phải trải qua quãng thời gian khó khăn nhất trong suốt từ lúc sinh ra đến giờ. Sự nhớ thương đang bào mòn lòng nhẫn nại của em. Cộng thêm những tác động từ những câu nói của bạn bè, đại loại như "ảnh về chưa? đã cưới chưa? sao lâu rồi không thấy cưới? đám hỏi cũng lâu rồi mà sao chưa xúc tiến đám cưới vậy? hay là ảnh bên đó mê con nào rồi?" ... Anh hiểu được em đang phải gần như tránh né những câu hỏi như vậy, và anh nghĩ đó là 1 trong những lý do chính mà em không đi dự đám cưới của bạn ở Đà lạt, em cũng có mí mí là nếu có anh xã đi chung thì đi.
Anh thì ở đây có sướng ích gì, anh chỉ muốn xong cho sớm rồi về nhà đoàn tụ thôi. Không có em bên cạnh thì anh cũng cảm giác lạc lõng và cô đơn vô cùng. Hãy tha thứ cho anh vì anh mà đã khiến cho em khổ sở như vầy. Anh biết rằng những tổn thương mà em đang hứng chịu thì không gì bù đắp đc, nhưng anh mong rằng đến khi chúng ta sống với nhau, anh sẽ làm cho em những gì tốt nhất mà anh có thể và em đừng phải lo lắng gì là về em phải chăm lo cuộc sống gia đình của chúng ta, hay anh có chán nản với người vợ như em. Chẳng qua là em quá cầu toàn và hay so sánh thôi, mình là mình, mẹ mình thì vẫn là mẹ, mỗi người có ưu có nhược và mỗi thời kỳ sẽ tạo ra những con người mới. Có câu thường nói "có bột mới gột nên hồ", chúng ta không phải trải qua thời kỳ khó nhọc như ba mẹ/ bố mẹ, đó là cái phúc đức của chúng ta. Chúng ta có thể, hay có lẽ không giỏi giang như ba mẹ /bố mẹ, nhưng điều mà chúng ta cần làm hiện nay , và có thể làm là gìn giữ, chứ không phá. Rồi sau đó hãy tính chuyện phát huy, phát triển.
Có 1 câu chuyện mà anh muốn kể cho em nghe lúc chat, nhưng có lẽ em không muốn chat vào thời điểm này, vậy thôi anh kể ngắn gọn luôn ở đây. Nội dung câu chuyện là có 1 bà mẹ rất giàu, rất rất giàu, nhưng bạc phước có đứa con nghiện ngập phá của. Qua nhiều lần cố gắng khuyên con cải tà qui chánh, và bà tự nguyện là bà sẵn sàng hy sinh cuộc sống của bà để con của bà nên người, để bà có 1 đứa con ngoan. Trời có lẽ đã nghe lời thỉnh cầu của bà, và lời nguyện đã ứng, nhưng bà bị đột quỵ. Đứa con cũng từ đó mà ngoan, suốt ngày đêm chăm sóc bà đến khi bà mất.
Em thấy đó, chúng ta không tệ như đứa con kia, như vậy chí ít chúng ta cũng đã là niềm hạnh phúc, hay còn gọi là cái đức của ba mẹ / bố mẹ rồi. Còn sau này sẽ ra sao?
"What will be will be."
Anh hy vọng sẽ sớm được gặp em xã vẫn như ngày nào của anh.
Yêu và nhớ em, anh xã kangaroo 

Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010

Thật sự là em đang có tâm sự đó!

Không biết nói làm sao cho anh hiểu nữa. Em vừa nhớ anh, lại vừa rất chán cảnh chat qua mạng. Kế tiếp đó là những hy vọng sẽ được sớm gặp lại anh. Cứ xem phim, làm bất cứ chuyện gì em làm, em điều suy nghĩ và liên tưởng đến lúc anh về thì sao? Chắc mình hạnh phúc lắm đây!
Rồi kế tiếp lại là một chuỗi suy nghĩ tiêu cực khác. Đó là nếu khi anh về lại không được như mong đợi trong trí tưởng tượng của em thì sao? Anh cũng vậy. Anh cũng sẽ có những suy nghĩ là khi mình sống chung sẽ rất hạnh phúc đúng không. Lỡ sao này tụi mình sống chung mà em ko làm anh vui vẻ và hạnh phúc được. Chắc là buồn và thật vọng lắm đây. Hik hik sao mình suy nghĩ nhiều và làm mình buồn thế này đây.
Dạo này em không đi học buổi tối. Về nhà sớm! Nên chắc vậy mà em hay suy nghĩ linh tinh.
Em cũng đang bị stress một chút về số tiền sắp đóng học phí tiếp theo. Em thấy mình vô dụng quá. Làm việc được 3 năm rồi mà chẳng biết để dành để có tài sản gì cả. Nghĩ đến chuyện này em lại sợ việc quản lý gia đình mình sau này. Nhất là việc các mẹ mình luôn là những người biết gói gém rất tốt, sử dụng tiền bạc rất hợp lý. Có thể làm tiền đẻ ra tiền. Chán chán!!!
Em tự ti quá phải không anh? Em cảm thấy mình sống trong sung sướng quen nên việc tính toán cũng ko khắc khe như các mẹ. Em kiếm tiền cũng không quá khó khăn, nên việc tiêu xài của em cũng không quá tiết kiệm như trước kia.
Không biết anh nghe xong chuyện này anh còn dám xây dựng mái ấm gia đình và làm chủ túi tiền của 2 đứa mình ko đây. Hihi.
Em thì tự ái lắm. Nghe xong chuyện này mà anh nói để anh giữ tiền là được rồi. Thì em sẽ giận ngay cho xem. hihi. Vẫn là qui tắc cũ nhé. Các đồ lặt vặt trong nhà sẽ cho em chi, còn các món đồ cần nhiều tiền thì mình sẽ lập kế hoạch và anh sẽ chi nhé. Hihi. Tiền lương ai nấy giữ hén. Bên cạnh đó em cũng sẽ kiếm các khoản đầu tư và rũ anh cùng tham gia để tiền đẻ ra tiền anh nhé. hihi.


Thứ Sáu, 1 tháng 10, 2010

Em xã không vui hay có chuyện gì thế?

Anh xã không biết chuyện gì đang xãy ra nữa, nhưng sáng nay nhìn thấy em và em cũng thấy anh nhưng em không có 1 phản ứng gì hết. Hôm qua anh nhắn tin hẹn em sáng nay chat mà không biết máy em có nhận được không nữa.
Đợi đến khi anh nhắn tin vào máy của bố mới thấy hiệu quả. Có chuyện gì không em xã, hay chỉ do em đang vội nên không kịp chào anh.
Có ấm ức gì mà không muốn nói trực tiếp với anh thì em cứ viết túi bụi vào blog nhé. Hãy sẻ chia cho anh xã những cảm xúc của anh. Anh muốn mình luôn sẽ là người đầu tiên biết những chuyện của em.

Luôn yêu em nhiều lắm.