Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

Em xã ước ao có anh bên cạnh quá chừng!

Cả tuần rồi thật kinh khủng anh Linh ơi. Kiểu này hoài chắc tiêu em xã quá.
Em xã bị stress cả tuần về mấy cái chuyện trong công ty. Buồn lắm. Đâu phải nói nghĩ là nghĩ đâu. Đã làm được lâu rồi nè, thêm vào đó là ko chật vật gì về tiền bạc cũng quen rồi, bây giờ làm hồ sơ để được đi thi, phỏng vấn. Sao mà thấy ngán quá, con đường sao xa và khó đi quá. ---> bị stress. Hễ về được tới nhà là ngủ khì, ko làm gì cả. Mới 8g mà đi ngủ đến 6g sáng luôn.
Em kể anh nghe chuyện em mất tích 2 hôm nay nha. Một phần do em xả stress, một phần là em có sự cố còn phần còn lại là rào cản tâm lý của em.
Tối thứ 6 em có tiệc SN của chị Hồng trong cty, hát karaoke đến 8g30 mới leo lên xe bus về. Về tới nhà là lăn ra ngủ. Vừa nằm vừa khóc cho chuyện của mình trong cty. Nhưng buồn thì buồn rồi cũng đi ngủ.
Sáng thứ bảy, bố về SG mua đồ, chở em và mẹ luôn. Mẹ thì đi thăm bà ngoại, còn em thì quá giang bố để đi đến chổ khách sạn của gia đình em anh Michel, cùng hẹn đi Đầm Sen nước chơi. (cái vụ này mới nãy sinh thêm khi đi hát karaoke, nên anh chưa biết gì cả).
Đi chơi cũng vui lắm, hai đứa nhỏ rất thích em. Đặc biệt em rất thích bé gái 02 tuổi, nó như búp bê anh ạ. Đặc biệt, khi không có ba mẹ nó bên cạnh và chỉ có mình em, nó cũng không quậy gì, và cũng ko khóc đòi ba mẹ.
Em chụp được vào tắm đẹp lắm. Sáng mai vào cty em upload lên cho anh xem nhé.
Khoảng 5g30 thì leo lên xe bus về lại chợ Bến Thành để cùng đi ăn tối tại một nhà hàng "Hội An" theo cẩm nan của họ. Quả thật phong cách giống được tiếp đãi trong hoàng cung vậy, nhưng cung cách phục vụ cũng khá giống theo. "Hơi bị lâu" đợi từng món từng món.
Bé Juliette này ăn có mình ên hà anh. Nó ăn giỏi lắm, nửa chén cơm nè, một hộp sữa chua, một bịch rau quả đóng gói của họ mang từ Pháp sang, và còn anh được một ly kem nhỏ socola nữa. Tất cả đều tự một mình ngồi múc ăn. Không ai đúc cả. Nhìn lại cháu mình thấy sao mà khác xa thiệt.
Còn cháu bé trai 8 tuổi Emile thì bơi quá cừ khôi luôn. Chẳng sợ nước tí nào, em bơi cùng mà mệt lã người luôn.
Nhưng sự cố xảy ra là như thế này, trong nhà hàng không thấy chiếc đồng hồ, nghĩ trong bụng mình ra về từ đầm sen lúc 5g30 và đi thẳng đến nhà hàng nên ko thể nào quá trễ được. Cao lắm thì cũng 7g30 là cùng. Nhưng cuối cùng em cũng được hỏi giờ được. Và bây giờ là 9g15'. Hốt hoảng lắm, vì em biết mình lỡ chuyến xe bus cuối khởi hành từ Bến Thành rồi. Hikhik. Em liền bắt xe honda ôm chạy qua đường NTMK định bụng qua nhà ngoại mượn xe má Tư về nhà. Nhưng qua được thì vẫn cứ hy vọng xe số 6 vẫn còn vì nó xuất phát từ Chợ Lớn lận mà. Rút cuộc đợi hoài không thấy, lại ko có dt và đồng hồ. Điện thoại của em đã cho gia đình Tây mượn, còn em thì mượn cái dt second hand của anh Ngọc vừa mua xài. Dt đập đá Nokia đó anh. Và nó cũng hết pin trong lúc ở nhà hàng luôn rồi. Huhu.
Thế là em ko biết sao đây, vào nhà ngoại ngủ sáng về, mượn xe má Tư về (nhưng ngại phải CN lại chạy lên trả xe), còn cách nữa là bắt xe honda ôm về thẳng Thủ Đức luôn (vì rất rất sợ bố mẹ Thủ Đức nghĩ này nghĩ nọ khi em ko về nhà ngủ. huhu sợ quá chừng luôn). Đứng ngồi, trông mong, hy vong, thế là quyết định chạy vô nhà ngoại ngủ nhờ và mượn dt gọi về báo bố mẹ. Nhưng trông lòng sợ lắm, sợ ...
Tối đó bố gọi báo thêm là ngày mai cả nhà sẽ đi chơi hết nên báo em phải về sớm để cùng tham gia (5g sáng phải đón xe bus về)... Khí về bố nói sẽ đi Bình Dương vào khu bảo tồn Tre, thế là em cũng đi luôn.
Hôm nay đi vong vòng tới 3g30 mới về tới nhà. Mệt lắm anh ơi, đi bơi suốt ngày thứ bảy, ngủ không ngon ở nhà ngoại rồi lại đi tiếp leo lên phòng thấy mệt mõi lắm. Nhưng lên đến phòng thì thấy đã 02 tuần này ko rớ đến cái phòng mình rồi, bụi nhiều lắm rồi, quyết định giữ đi ngủ và bắt tay vào cv...
Thế là em đã chiến thắng được bản thân lúc đó, ko đi ngủ, đã dọn dẹp phòng, đi chơi đánh cầu với Nga và tiếp dì Bé nấu ăn sau đó.
Ăn uống xong lên phòng xếp đồ gọn gàng lại tủ cùa mình, rồi lười trỗi dậy, ko chịu mở máy tính lên, cũng ko làm hạt, xỏ xỏ xiên xiên nữa, nên đã ù lì nằm xem phim 1 tiếng 30' nè. Phim hay, hết phim liền bắt tay vào kể lại mọi chuyện anh nghe, vì em biết anh đã sốt ruột lắm luôn.
Nhưng anh ơi, em bị stress là ko làm gì hết, chỉ muốn ngủ thôi, em ko muốn gặp nói chuyện với anh vì lại sợ cảm giác anh ko ủng hộ em, trái quan điểm em, em chỉ muốn anh có ngay bên cạnh em thôi, em ko muốn chat chít như thế này đâu. Xin lỗi anh xã vì tính cách lười này của em.

1 nhận xét:

  1. Sao anh thấy bố mẹ anh là người rất dễ thông cảm và thấu tình đạt lý lắm, nhưng qua lời nói của em thì anh lại thấy ngược lại. Dù sao anh cũng tin vào kinh nghiệm về bố mẹ hơn 20 năm sống cùng của anh. Từ từ làm quen nhé em. Theo lẽ thường thì mình hay nghĩ về người khác theo cách nghĩ của bản thân, nhưng trên đời đâu phải vậy, em hãy từ từ thích nghi với tính cách của mỗi người trong nhà, rồi em sẽ cảm thấy vô cùng dễ chịu với họ. Không phải ai làm dâu cũng có được sự may mắn này như em. Và cũng nói thêm là vì em là 1 người may mắn. Người nhà của anh có những chuyện suy nghĩ rất sâu xa và cặn kẽ, nhưng cũng có những việc làm rất qua loa. Có thể hơi trái với thói quen của bà xã đó, nếu biết được rõ rồi thì sẽ dễ xử thôi.

    Trả lờiXóa