Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

Lộc ăn đến rồi thì mình phang

Thứ bảy quả thiệt là 1 ngày mình có lộc ăn, chat xong với bà ngoại và bà xã thì gần như ngay lập tức mình đón chuyến tàu đi đến lộc ăn thứ nhất. Theo như đã đặt cọc thì hôm nay mình ăn món phở. Bác Lưu ra tay chứ không phải vợ của bác, ngạc nhiên tập 1. Bác nấu ăn ngon thiệt, nhưng mình chỉ ăn 2 tô, đáng ra định ăn tô nữa nhưng sau đó phải đi chơi bóng bàn với bác, sợ không kịp tiêu hoá. Sau khi ăn xong thì bác cho coi hình, từ lúc trẻ đến con cái của bác. Bác có 3 người con, trong đó con út của bác mới 21 tuổi. 2 chị em giống nhau, hình rất xinh xắn, người anh cả thì rất giống lai tây. Cả 3 đều chưa có " gì cả". Bà xã mà đọc tới đây chắc trong lòng cũng lo lắng lắm đây. Nhưng yên tâm nhé bà xã, trong việc này bà xã phải tin ở ông xã chứ đừng suy nghĩ theo phong cách " phòng ngừa" của bà xã. Sau đó đi chơi bóng bàn với bác, hôm nay bác có hẹn nên bác phải về trước, dạo này ông xã đang xuống tay nên đánh không được tốt, hôm nay bị 2 thằng chơi vợt gai quần cho tơi tả. Thế mới biết thế nào là bị thua tan tác, với đối thủ vừa tầm.
Sau đó, ông xã được 1 bác tên Định, người mà tuần trước anh có nhắc, đó là từng chơi ở Thủ Đức, chở về nhà bác để ăn tối. Tuy bác gái một mực cản, vì sẵn tính hiếu khách, chưa có chuẩn bị nên hổng dám cho anh về nhà chơi. Nhưng không hiểu sao bác Định cứ cương quyết dẫn anh về nhà chơi cho biết. Hai bác cháu ngồi nói chuyện với nhau, nhưng bác nói là chính, anh chỉ ngồi nghe. Không hiểu vì duyên cớ gì mà bác cứ như trò chuyện với người quen lâu năm không gặp, bác kể từ chuyện bản thân, về vợ, về con cái, về công việc, về đạo phật, về võ thuật, về đảng phái phe phái, về chính trị, chế độ, ông này ông kia, về nhân sinh quan trong cuộc sống... Nếu anh mà còn ở lại chắc bác còn tiếp nữa. Đến khi bác gái về thì anh mới thực sự được ăn cơm, nhưng vì phải cố ăn để đáp lễ, phần vì sợ về đến nhà lại đói, ăn đến bụng to đùng ra. Bác gái nhìn khá trẻ, và cứ xưng bằng thiếm, bác Định thì chắc vì quen miệng nên cũng xưng bằng chú, anh thấy bác gái nhìn vẫn chỉ đáng tuổi thiếm nên nói chuyện với bác gái thì anh gọi bằng thiếm, còn nói chuyện với bác trai thì anh gọi bằng bác gái.
Sau buổi nói chuyện này thì anh thấy rằng mình đã quen được với " thứ dữ", và bác liên tục nhắc với anh, giống đang niệm thần chú,  là có gì cần đến sự giúp đỡ của bác thì cứ mạnh dạn lên tiếng, giúp được thì bác và các anh chị sẽ cố gắng trong khả năng, và quan trọng là nếu ai đó có hỏi thì nói là cháu của bác Định thì ai cũng thương ( do nể mặt bác). Thêm 1 người nữa lần nữa khẳng định " người bắc đa phần rất khó chơi".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét