Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

Hạn xui đến rồi, làm sao giải hạn đây?

Mấy hôm nay đúng là đen đủi. Bắt đầu từ việc chơi xuống tay bất thường, tiếp nối là việc hẹn hụt với bác Lưu, dù đã cố gắng hết mức nhưng cuối cùng đành lên tàu trở về nhà. Đã vậy thì thôi đi, còn lạc mất đôi găng tay, làm hôm đó 2 tay lạnh cóng.
Người ta bảo " tái ông mất ngựa" quả không sai. Hôm nay đi tìm lại được đôi găng tay còn nhặt thêm được 1 cái nón len, đội cho ấm đầu và 2 tai. Nhưng ngẫm nghĩ lại cũng tủi thân cho đôi găng tay của mình, xấu xí chẳng ai thèm, đã vậy chúng còn bị quang vào đống đồ vứt đi của mọi người nữa chứ. Hik Hik.
Hôm nay đi mua vé đến Lyon nên phải xuất phát sớm, đến ga Frankfurt lúc hơn 3g chiều, mua vé xe bus khởi hành và tối ngày thứ 7, 26 tháng 12, và về ngày thứ 4, 6 tháng 1. Mọi chuyện êm xuôi, thấy còn dư thời gian thế là mình nảy ra ý định ghé chỗ bán đàn piano để chơi. Ra phòng thông tin hỏi đường đi, mình gặp đc 1 cô tiếp viên khá xinh nói chuyện cũng vui vẻ, còn tỏ vẻ ngưỡng mộ mình khi mình trả lời câu hỏi của cô ta là chơi piano. Cô ta dặn dò mình kỹ càng, mình cũng đã làm theo lời cô ta, và cũng vì vậy mà mình phải đi suốt hơn 1km ngoài trời lạnh buốt với đôi tay trần. Nếu đúng ra là phải xuống trạm kế tiếp nữa. Đúng là hồng nhan thì hoạ thuỷ mà.
Ngày xui chỉ mới bắt đầu. Sau khi chơi bóng bàn xong, tới nhà bác Lưu ăn tối, tưởng là mình có phước ăn, ai ngờ chính vì quyết định này mà đã dẫn đến xui xẻo. Mình chờ đến gần 11g đêm mới ra khỏi nhà bác Lưu để đi ra ga về Darmstadt. Vì ra khá cận giờ nên cái gì cũng vội vội vàng vàng, thế mà lên đến tàu rồi ngồi chỡ mãi vẫn không thấy tàu chạy. Chắc cũng chạy trễ hơn 10 phút. Chưa hết, tàu chạy 1 đoạn lại báo là đang có công trường phía trước thế là phải dừng chờ thêm gần 30 phút nữa. Nhưng tưởng xui thế đã đủ ai dè chợt nhớ lại, cũng vì trước đó lạc đôi găng tay nên mình không mang xe đạp để ở ga, về giờ này thì chẳng còn xe bus nữa. Thế là đến ga Darmstadt phải đi bộ về nhà. Hu hu hu. Tội nghiệp cặp giò của mình. Bà xã thử hình dung  xem. Đi bộ 1 tiếng đồng hồ, 1 mình, giữ trời đêm -7 độ C, trên lưng mang ba lô 10kg.  Xui xui xui xuiiiiiiiiiiiii. Đến hết đi để khi tui đi chơi trượt tuyết ở Pháp thì mọi chuyện đều tốt đẹp. Cầu trời khấn phật, con ở hiền lắm mà.

1 nhận xét:

  1. Thật tội nghiệp cho anh xã của tui quá. Cô lên ông xã ơi, hạn xui hết rồi. Cố lên! Cố lên! Tội nghiệp cho đôi chân của anh xã. Tội nghiệp cho cả người ông xã phải ở trong giá lạnh. Ráng lên nha anh. Không được bắt chước em lề mề đâu đó.

    Trả lờiXóa