Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

Anh xã ơi, em yêu anh nhiều lắm!

Hôm nay, nghe anh kể hăng say về bệnh viện Đức nơi chị Hồng khám bệnh như thế nào thì em cũng cảm nhận được sự yêu thích và ngưỡng mộ của anh như thế nào đối với đất nước và nên văn minh này. Còn nữa, lắng nghe kế hoạch mà chị Hồng và anh vạch ra em cũng rất vui vì anh sẽ có thể trở về Việt Nam trong 2 tháng sắp tới. (Một thời gian không xa nữa đâu anh nhỉ?... hi…hi…) Và đó cũng chính là điều em mong muốn hiện tại, em chỉ cần anh trở về VN trong thời gian ngắn thôi cũng được. Em muốn mình lại được sớm sống lại những ngày hạnh phúc có anh bên cạnh trước đây, rồi anh tiếp tuc ra đi cũng được. Điều này sẽ là động lực cho em tiếp tục chờ anh và mong vào những điều có thể thực hiện được, chứ ko phải là những điều gì đó rất xa xôi và viễn vông như những suy nghĩ trong lúc tuyệt vọng của em. Hãy trở về thăm quê rồi hãy tính tiếp chuyện tiếp tục ở Đức hay về lại VN anh nhé.
Em nhận được cuộc gọi của cty Ajinomoto rồi, mọi việc đang trở nên khá trôi chảy với em. Mức lương cũng tốt hơn em mong chờ. Khoảng chênh lệch giữa lương thực tế em nhận được cũng không còn lớn nữa. Và em nghĩ đó cũng ko phải là vấn đề với em.
Chuyện ở chung với gia đình anh em cũng đã nhìn ra được điểm mấu chốt rồi. Đó là sự cách biệt về nếp sống giữa gia đình anh và nếp sống của gia đình em, mà nói đúng hơn là nếp sinh hoạt của em. Nhìn thấy được nó rồi, cộng với sự ủng hộ và hỗ trợ hết mình của gia đình anh, em sẽ dần cân bằng trở lại và tìm thấy sự yên vui hạnh phúc trong lúc vắng anh cho xem! Anh muốn em kể về cái điểm mấu chốt này không? Nhìn ra nó cũng là cả một quá trình với em đó.
Điều đầu tiên em muốn nói đó là nếp sinh hoạt của gia đình anh khá năng động và tích cực. Thức dậy khá sớm và các công việc trong nhà do mẹ và dì Bé đảm nhận khá nhiều so với nếp sinh hoạt của em trước giờ.
Sống với ba mẹ em, em là một đứa chỉ biết ăn học, không biết giúp mẹ kiếm tiền, chỉ biết cố gắng học thật giỏi để đền đáp công ơn đó. Tiếp đến là nếp sống ở ktx, em cũng rất thoải mái vì ko vướng bận gì chuyện nấu ăn cả. Chỉ đi học, ra ngoài ăn tiệm, dọn dẹp khu vực mình ở… Và cuối cùng là nếp sống ở trọ cùng với bạn Ly yêu dấu, bạn đảm đan hơn em rất nhiều trong việc đi chợ lo bếp núc. Mặc dù em rất thích việc nội trợ nhưng do chưa thật sự được làm việc nhiều nên em chỉ dừng lại ở việc thích và nung nấu có một gia đình cho riêng mình và mình sẽ là bếp Trưởng, mình thích làm gì thì làm, trang hoàng ra sao thì mặc mình không sợ dì Bé chê và cũng không bị ý kiến của mẹ ảnh hưởng.
Do vậy, khi bước vào gia đình anh, trước hết là nhà ngoại, và kế đến là mái ấm hiện tại là gia đình chúng ta sau này, em hòa nhập khá nhanh vì là người biết nghĩ đến người khác và nắm bắt tâm tư nguyện vọng người khác rất nhanh chóng. Em biết dọn dẹp, em biết giúp mọi người trong việc gia đình. Nhưng sau một thời gian dài như vậy, em bắt đầu mệt mõi… Phải thức sớm, phải làm việc nhà khi mình cảm thấy rất mệt mõi sau một chặng đường đi làm việc về. Em bắt đầu đâm ra cảm thấy cô đơn, mệt mõi. Đâm ra lối sống tiêu cực trong một thời gian. Đó là ko làm việc gì mình ko thích nữa. Điều này đã dẫn đến việc em đâm ra lười biếng, kể cả những việc mình có thể giúp cũng ko thèm làm luôn. Từ đó lại sinh ra chuyện cảm thấy tội lỗi, tự ti vì sự thiếu đóng góp của mình, kèm theo việc xấu hổ với bản thân khi có những chuyện em có thể làm mà vẫn ko làm. Hihi, cái cảm giác này khó chịu lắm anh xã ơi!
Do vậy em thấy được vấn đề như sau:
Thứ nhất, công việc nhà mình tương đối nhiều so với nếp sống của gia đình khác. Nhà mình rộng, vả lại còn có sân, có tiệc tùng cũng không ít. Nhất là việc mẹ và dì Bé không đi làm mà chỉ toàn tâm toàn ý lo cho gia đình. Không có bất cứ một người nào hổ trợ khác. Không việc không tên của mẹ nhiều lắm! Cái này thì em nghĩ chắc là anh cũng biết.
Còn em, với điều kiện hiện giờ, đi làm và chăm sóc gia đình chì là part-time ko phải full time như mẹ và dì Bé, em có một số yếu tố chưa cân bằng được đó là: chưa thích nghi được với nếp sống khá nhiều việc của mẹ và dì Bé. Và chưa nghĩ thông được “Giúp được mẹ bao nhiêu thì giúp, em đã là khá hơn chị Quỳnh rất nhiều rôi”. Và ranh giới của việc em mệt em ko làm, và việc em lười em ko làm cũng đang là vấn đề của em.
Giải pháp:
Em sẽ dần thích nghi và tập yêu thói quen dậy sớm. Vì em biết thức dậy sớm em làm được rất nhiều việc. Và em sẽ nhờ bố giúp em giải quyết việc em lười hay em mệt. Em sợ bố nhất. Bố sẽ gọi em dậy.
Còn về chuyện làm việc nhà, em sẽ thay đổi cv, quỹ thời gian cũng trống hơn, em tập cách sống lành mạnh giảm dần việc lười biếng. Vì nghĩ đến chuyện mình làm tốt việc hiện tại, thì cuộc sống tự lập của gia đình mình sau này sẽ ko quá khó khắn, không gây áp lực nhiều lắm cho em sau này. Do vậy, chăm sóc gia đình tốt hơn mà luôn vui vẻ mĩm cười với ông xã mỗi khi về. Ông xã sẽ yêu mình hơn! Và sẽ …
Anh đừng bát bõ những điều em viết nhé. Vì em đang có suy nghĩ rất tích cực. Đừng làm em cụt hứng nhé. Hãy ủng hộ em! Chồng yêu của em!
Em rất cần sự tin tưởng và ủng hộ to lớn về mặt tình cảm của anh đó.
Chúc anh ngày làm việc đầu tuần thật hăng say và suy nghĩ "Lao động là quan vinh" ko cảm thấy mệt mõi tí xíu nào!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét