Thứ Tư, 4 tháng 8, 2010

Nói cho em biết tâm tư của anh

Để diễn tả hết cảm giác của anh khi nghe em nói rằng em muốn nương thân vào cửa Phật thì anh không thể nào tả nỗi, chỉ có thể rút gọn 1 từ là buồn. Buồn vì nhiều thứ. Buồn vì anh không thể còn giúp em vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Buồn vì anh không làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình. Buồn vì em có những suy nghĩ có thể nói là bốc đồng. Đùng 1 cái em bảo rằng giả như em đi tu thì sao? Anh không phải là em, vì thế anh không thể hiểu rõ ràng những cảm giác kinh khủng nào em đang phải gánh chịu. Chẳng lẽ gia đình, cái nôi đã nuôi dạy anh trưởng thành nó lại khủng khiếp với em thế ư? Vậy thì sự tính toán trước kia để đưa em về nhà anh ở là đã sai hoàn toàn ư? Anh không biết nên khuyên em như thế nào là hợp lý để kéo em về lại quỹ đạo của cuộc sống bình thường. Việc mà em nói đối với anh quả thật là chuyện không tưởng. Ngoài thiếu 1 người chồng để chăm sóc cho em cộng với việc ba mẹ em sống hơi xa em 1 chút, thì phần còn lại mà em đang hưởng là cả 1 giấc mơ không bao giờ thành sự thật đối với rất nhiều nhiều người khác.
Nói đâu xa , chỉ cần nhìn vào chị Nhung thì thấy. Để đạt tới bây giờ chị ấy đã trãi qua biết bao nhiêu ngày tháng khổ cực, luôn đối mặt với sự thiếu ăn, cộng với áp lực việc học. Được cái ăn thì nợ học phần, đi học thì thiếu cái bỏ vào mồm. Nào là tiền sinh hoạt phí , tiền học phí. Chưa kể về tình thương từ phía gia đình hoàn toàn là 1 con số 0. Thế mà chị ấy vẫn vượt qua được để đi đến cái gọi là thành công như ngày hôm nay. Dù vẫn luôn sống trong áp lực, nhưng chị ấy vẫn có thể chèo lái được. Để rồi chỉ có được 1 mái ấm gia đình. Thử hỏi tại sao mình có nhiều thuận lợi hơn người khác rất nhiều mà lại có những suy nghĩ tiêu cực thế. Anh không nói đến việc muốn vào chùa tu là việc làm của suy nghĩ tiêu cực cho tất cả mọi người. Nhưng về phần em, đây chính là mấu chốt. Điều gì em muốn nhưng chưa làm được thì em lại đâm ra chán nản, điều này không nên tí nào.
Anh không thể hiểu hết vị trí của anh trong lòng em quan trọng đến dường nào, để mà việc thiếu anh rồi thiếu sự quan tâm của anh đã xoay em trở nên như vậy. Nhưng nói thể để lật ngược lại vấn đề, đó là em đặt anh ở đâu khi lại có suy nghĩ là muốn đi tu. Việc em nói thế đồng nghĩa với việc em coi như người chồng như anh là thứ bỏ đi, không đáng gì cả. Chứ còn nếu anh là 1 phần vô cùng quan trọng trong lòng em thì em nên bình tĩnh và suy xét lại.
Chẳng qua em chỉ đang rơi vào tuyệt vọng và bế tắt. Chỉ cầm em tĩnh tâm để đưa trạng thái của cơ thể về lại sự cân bằng vốn có thì đâu sẽ lại vào đấy.
Nhân tiện đây anh muốn giải thích đôi chút về sự thay đổi đột ngột kia, điều mà đã làm em cảm thấy bị sốc. Từ chỗ có thể dễ dàng liên lạc với anh, đến chỗ hẹn rồi vẫn chưa chắc là gặp.
 Đầu tiên anh nên nói lên cảm giác của mình từ lúc chuyển lên Hamburg sống. Có thể nói đây là quãng thời gian mà anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc kể từ khi đặt chân lên nước Đức này. Từ chỗ cảm giác bị cô lập với thế giới chung quanh, chuyển hẳn sang 1 sự hòa đồng đáng ngạc nhiên. Từ chỗ bị phụ thuộc về tài chính, đến chỗ vô cùng tự do và thoải mái vì lần đầu tiên làm việc và kiếm ra tiền. Từ chỗ thiếu thốn trầm trọng tình thương và cảm giác mái ấm gia đình đến chỗ lúc nào cũng tràn ngập 1 không khí ấm cúm. Có lẽ anh đã nhân cấp quá nhiều với những gì anh được, chứ nếu lấy đem so với những gì em đã và đang có thì thật là 1 trời 1 vực. Nhưng đúng như câu „1 miếng khi đói bằng 1 gói khi no“. Có lẽ vì quá thiếu nên vừa khi nhận được chút xíu thì anh đã vồ vập và luôn tranh thủ thời gian giữ nó càng lâu càng tốt bấy nhiêu. Để rồi lãng quên mất nhiệm vụ và trách nhiệm của mình với em.  Anh không biết nhu cầu có được hạnh phúc từ mái ấm gia đình cao tới cỡ nào, chứ được như em thì đúng là chuyện nằm mơ của anh. Được bố mẹ chồng quan tâm, quí mến cũng như chăm sóc chu đáo, từ cái ăn(nấu ăn), cái mặc (giặt đồ), chỗ ngủ. Còn khi nhớ nhà thì chỉ cần nhảy lên xe, thoắt cái là đã sà vào lòng ba mẹ ruột. Ngoài sự khó chịu trong công việc cũng như trong giao tiếp với vài người , thì sự thuận lợi mà em đang có thì nhiều khôn xiết.  Đương nhiều có quá nhiều thuận lợi thì đương nhiên sẽ kèm theo đó là những áp lực nhất định đó là phải sống thể nào để tương xứng với cái mình nhận được. Nhưng anh cho rằng đó là điều tất nhiên. Đâu có gì là lạ.
Có lẽ từ những khó khăn mà anh thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc còn ở VN. Anh tự biết lo cho bản thân, đối nhân xử thế. Mọi thứ anh đều phải đụng tay vào chứ không còn sướng như ở nhà. Môi trường thì lạ lẫm, phải làm quen với cách sinh hoạt mới. Người quen chỉ gần như chẳng có ai, người lạ thì lại khác biệt về ngôn ngữ. Dù vậy anh vẫn thích nghi được và vẫn sống tốt đấy thôi.
Cuối cùng là việc anh rất buồn khi em bảo muốn vào chùa là vì anh không biết em đã suy nghĩ kỹ chưa? Em đi tu rồi bỏ anh lại cho ai. Dù chưa thể gọi là quá hiểu nhau nhưng anh nghĩ em biết con người anh là như thế nào? Anh không thích có sự thay đổi, có thể nói là thủy chung trong tình cảm. Tuy nhiên để xãy ra sự việc đến ngày hôm nay thì quả thật lỗi lớn là nằm ở anh. Anh sẽ tự điều chỉnh mình lại để có thể nói chuyện với em  nhiều hơn, để xu đi nỗi cô đơn trong lòng em phần nào. Để đánh thức con tim đang dần đi ngủ quên của em, để hâm nóng lại bầu nhiệt huyết có 1 mái ấm gia đình. Có những đứa con của chúng ta. Rồi vui đùa với chúng, tất bật với chúng, nhìn chúng cười, dỗ khi chúng khóc, ru chúng ngủ. Nuôi dạy nó thành những công dân hữu ích cho xã hội. Đem lại tiếng cười cho bố mẹ 2 bên.
Để làm được thế anh cần sự hỗ trợ tích cực từ phía em, sự ủng hộ tinh thần của em vô cùng quan trọng. Mà để được vậy em cần nhớ rằng „đừng phàn nàn về những gì mình chưa được mà hãy ráng trân trọng những gì mình đang có“.
Luôn yêu em và mong chờ những phản ứng tích cực cộng lạc quan từ phía em.

1 nhận xét:

  1. Thời gian tụi mình xa nhau cũng không phải là ngắn nữa anh nhỉ? Hiện tại anh có cuộc sống của anh và em cũng vậy. Do đó, em vừa nhận ra được một điều. Đó là mình đang xét trên 2 quan điểm, 2 khía cạnh khác nhau, do mình đang ở mội trường khác nhau. Dẫn đến sự không đồng cảm lẫn nhau là chuyện rất đổi bình thường.
    Anh viết thư như vậy thì em cũng hiểu được cảm giác anh như thế nào rồi. Em thành thật xinh lỗi anh.

    Trả lờiXóa