Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Buồn

Buồn quá không biết tỏ cùng ai! Chổ dựa tinh thần thì cũng đã giận mình rồi! Không biết gửi lá thư này đến ai nữa?

Tại sao có nhưng người làm việc lại quá vô tâm đến vậy? Hay tại mình quá tự cao tự đại. Hay đó là bản chất của cuộc sống?
Bán hàng mà không đặt lợi ích của KH lên trên, không có những việc tư vấn giúp họ lựa chọn thì mình vô tâm hay gọi là mình lừa đảo họ? Mình buồn mà không biết phải bày tỏ với ai để họ có thể giúp mình. Mình không thể thực hiện công việc này được nữa rồi. Người mình quá lý tưởng quá mọi việc nên cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng với mình cả. Vì cuộc đời bên ngoài bao nhiêu loài người và điều mình lý tưởng hóa chỉ có trong giấc mơ thôi. Cuộc sống thực chẳng hề tồn tại. Mình sẽ trở thành người giống họ, hay mình lại tiếp tục bị tổn thương với kiểu họ hành xử đời thường này. Hay mình trốn tránh tất cả và đi tu nhỉ? Không cần bon chen, không còn hơn giận oán ghét ai nữa?
Mình sống ở đây để chờ đợi một điều gì đó gọi là hạnh phúc khi mình có được một gia đình nhỏ bé của mình chăng? Hay để báo đáp lại sự sinh thành và nuôi nấng mình đối với cha mẹ.

Mình bi quan quá. Tại sao mình lại suy nghĩ nhiều như vậy? Một phút bốc đồng chăng?
Không hiểu? Mình không hiểu nổi.

2 nhận xét:

  1. Tại sao lại có chùa? Vì đó là nơi con người khi không còn vấn vương gì nữa. Chứ chùa không phải nơi né tránh. Đôi khi không phải ai làm vậy mình cũng làm theo, mà cần đi theo sự công bằng cũng như trong sáng. Nhìn chi đâu xa, có chiếc gương là bố mẹ ở đó, tha hồ bắt chước.

    Trả lờiXóa
  2. Tại mất chổ dựa tinh thần rồi đầu óc lung lay theo. Tự nhiên giận người ta, người ta không biết phải tính sao nữa?

    Trả lờiXóa