Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010

Mọi việc có vẻ quá trơn truông với mình nhỉ?

Ai cũng mong muốn được như mình? Có một người yêu rất là thương yêu lo lắng cho mình. Có một gia đình chồng rất ưng là hoàn hảo. Ba mẹ và chị Hai rất chi là thương yêu mình. Lại có thêm một "anh sếp" rất lịch sự và dễ chịu nữa.
Nhìn bề ngoài có phải mọi việc thứ trên đời rất ưu ái cho mình không? Hay tại mình tự đòi hỏi ở mình quá nhiều và đưa mình đến hoàn cảnh stress liên tục?
Không biết sau này thế nào, nhưng em ước ao được ở bên anh mỗi ngày, để giúp em vượt qua những điều làm em nghẹt thở này? Được ai đó bên cạnh, quan tâm chăm sóc như trước. Thời gian ơi, hãy giúp em nhanh đưa người ấy về bên em!
Gia đình chồng và cả ông sếp mình hiện giờ nữa, ai cũng yêu thương ưu ái mình hết mực. Nó ngày càng đẩy mình trong tình thế không thể thở được. Phải chi mình là một con người hồn nhiên, vô tư thì đây đúng là thiên đường của mình. Nhưng điều tội tệ nhất trong con người mình đã nổi lên trong mội trường quá ư là thuận lợi này.
Không biết phải giải thích như thế nào để anh ấy hiểu và giúp mình vượt qua khó khăn này. Hay mình xin sự cứu giúp từ bố mẹ và sếp mình. Nhờ họ thay đổi cách đối xử quá tốt với mình thành "dè dặt" và "khắt khe" hơn sao?
Mình không biết phải làm sao? Người ta chỉ có thể lớn nhanh trong môi trường đầy cam go, thử thách. Vậy thì mình trong môi trường quá thuận lợi sẽ như thế nào? Hiện tại nó đang nhấn chìm hết các ưu điểm của mình, phần con trong con người mình nổi rõ quá nhiều. Mình phải tự đặt ra cho mình rào chắn. Nhưng hình như sự thiếu quyết tâm, sự ỷ lại đang vô hiệu hóa rào chắn ấy. Và mình trở thành con người đang chìm dần trong cuộc stress trầm trọng.
Mình căng thẳng khi mỗi sáng phải cố gắng thức sớm; mình căng thẳng đấu tranh giữa việc xuống nhà hòa đồng cùng gia đình hay ở lại trên phòng với việc sách vở của mình. Mình căng thẳng để chuẩn bị đồ đạc đi làm, cách ăn mặc khi ra khỏi nhà, mình căng thẳng khi nghĩ đến việc phải tìm ra cách gì để tìm được khách hàng, vượt qua nổi sợ khi phải tìm KH,  mình căng thẳng mỗi lúc bước xuống nhà mà cơm nước đã chuẩn bị xong, sợ ánh mắt của cả nhà khi "mình giờ này mới xuống lầu". Sợ những sự quan tâm, "con không ăn sáng hả?" Mình căng thẳng với tất cả mọi thứ. Và như để sinh tồn mình thường làm gì đó để che đậy mỗi sự sợ hãi của mình... Còn nhiều nỗi căng thẳng lắm. Đối với anh thì anh nghĩ đây là việc rất đổi bình thường.

Nhưng em vẫn chưa thể vượt qua được anh àh, mỗi ngày là một sự lẫn tránh của em!

Vòng lẫn quẫn vẫn cứ bám víu lấy em. Em chưa thoát ra được cái tôi của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét