Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

Chẳng biết làm sao?????

Thật lòng mà nói, anh cũng dần dần không cảm thấy hứng thú với chuyện công việc của em nữa, vì nó cứ giống như 1 cái vòng tròn, đi tới đi lui lại cũng quay về chỗ cũ. Nói quá trời, bàn tới bàn lui, phương cách này phương cách nọ, từ phía anh phía em, đủ cả. Nhưng rồi đâu lại vào đấy. Anh thấy mình vô cùng có lỗi với em. Anh nói cho em nghe những suy nghĩ của anh về vấn đề hiện tại của em. 
Anh cảm thấy thứ gây cho em phiền não hiện giờ không phải là những điều em đang đối mặt, những chuyện mà tưởng như chính là nguyên nhân chủ yếu. Anh cho rằng bản chất của sự việc đều nằm cả ở anh. Tại sao anh nói vậy?

Ok. Thứ nhất, nói về gia đình. Anh cho rằng điều đang làm em khổ sở  chính là vai trò của em trong gia đình hiện giờ. Dù ai cũng ngoài mặt công nhận em đã trở thành 1 thành viên trong gia đình với vai trò con dâu, thực tế đang còn hơn thế, là 1 cô con gái ruột của bố mẹ. Nhưng ở phía tâm tư của em mà nói, em vẫn chưa hoàn toàn hài lòng, vì dù sao chúng ta chỉ mới đám hỏi. Thân phận trên giấy tờ cũng như họ hàng vẫn chưa được dứt khoát và quang minh chính đại. Vì thế nhưng cảm giác né tránh mọi người trong gia đình của em, cũng do nguyên nhân này mà ra. Em đang chỉ mới cảm thấy dừng ở mức đang là " khách thường trực" trong nhà. Do đó em chỉ thực sự hài lòng với chính mình khi chúng ta tổ chức đám cưới, và chính thức bước vào đời sống hôn nhân. Điều này chỉ ra rằng, lỗi chính là do anh gây ra ( thực sự mà chỉ ra thẳng  không cần vòng vo tam quốc gì cả).

Thứ hai, về công việc. Em đang đi làm để kiếm tiền, nhưng anh cảm thấy phía sau mục đích tài chính này nó còn ẩn dấu 1 điều gì đó liên quan đến anh. Vì thế để đạt mục đích này, em đang tìm cách xoay sở, nhưng công việc không tiến hành thuận lợi, chính điều này làm cho em bực mình. Rồi không giả quyết được gây ra sự phiền não rồi mỏi mệt chán chường.

Thứ ba đó là về mặt tình cảm yêu thương từ người yêu. Điều này rõ ràng 100% là lỗi của anh. Em đang nhận được vô vàn tình yêu thương cũng như chăm sóc từ anh. Đùng 1 cái những thứ đó biến mất. Không cần phải chối thì ai cũng rõ, em đã bị hụt hẫng đến mức nào. Đó là chưa kể đến về mặt sinh lý. Anh hiểu rằng điều này rất gây bức xúc.

Nói cho cùng thì anh chính là nguyên căn của sự khó chịu mà em đang phải hứng chịu hiện giờ. Thế nhưng anh lại chẳng giúp gì được em cả. Điều này nằm ngoài sự khống chế của anh.

Ngoài ra, anh cảm thấy em là người đầy tham lam. Em dường như đang có tất cả chỉ thiếu mỗi ông chồng mà thôi. Nếu nhìn phía cạnh khách quan, người ta sẽ cho rằng em quá sướng. Chủ quan như em nói, chính vì quá thuận lợi lại trở thành áp lực vô cùng lớn với em. Quả thực, đây cũng nằm ngoài khả năng giúp đỡ của anh. Vì đây là quan điểm của cá nhân. Tính em là muốn công bằng. Người ta làm cho mình cái gì thì em sẽ làm trả lại cho người ấy bấy nhiêu, thậm chí còn cho thêm. Nhưng xét ra tình hình hiện nay, em chỉ đang đóng vai trò là người được nhận, nhận và .........................nhận....................và  nhận. Em muốn đáp trả nhưng có lẽ em chưa làm được, điều này khiến em vô cùng áy náy khó chịu.

Nhưng em biết không? Tiền bạc đồ đạc của cải, mượn thì có thể trả đuợc, chứ tình cảm thì cho dù nhận 1, mà trả gấp ngàn lần cũng sợ thiếu. Em cần hiểu rằng tình cảm là thứ không cân đong đo đếm được, có khi cảm thấy vô cùng nhiều, có khi lại cảm thấy lúc nào cũng thiếu.

Vì thế, để em tham khảo, anh nói cách sống của anh cho em nghe. Nhận thì cứ nhận, từ từ trả sau. Có thể ngày sau đó, có thể nhiều ngày sau, nhiều tháng sau và cũng có thể vài chục năm sau. Nếu còn có cơ hội sống chung với nhau thì sợ gì mà không có lúc mình giúp lại họ, những người đã " ban ơn" cho mình. Quan trọng là đừng quên thôi. Luôn xem trọng những gì người ta làm cho mình.  Thế thôi.

Đây chỉ là quan điểm sống của anh thôi. Có lẽ nó không phải kiểu suy nghĩ của em, nhưng không chừng nó sẽ giúp ích được cho em.

Thêm 1 điều nữa là anh cảm thấy đủ. Giống như hiện giờ, anh cảm thấy mình đang hạnh phúc. Đi làm, có lương, đủ trang trải cuộc sống, xung quanh lại có các anh chị. Làm việc, học hành, giải trí đều có đủ. Tất nhiên nếu nhìn thẳng vào từng vấn đề, mổ xẻ thì sẽ thấy nhiều vết đen, nhưng làm vậy để làm gì, muốn những thứ mình không có khả năng đạt được để khổ tâm sao? Thôi thì cứ lạc quan, cảm thấy như vậ đã đủ, và điều đó làm anh hạnh phúc.

Chúc em sẽ cố gắng tự giúp mình thoát khỏi nhưng phiễn não hiện tại. Và từ nay về sau, nếu có stress thì cứ xả vào blog rồi xi nhan cho anh qua tin nhắn, để anh còn kịp thời nắm bắt thông tin nhé.

LOVE U, cục đường bé nhỏ của anh.

1 nhận xét:

  1. Yêu anh rất nhiều. Anh nói đúng tim em gần 90% rồi. Hehe.
    10% nữa em sẽ tự khắc phục. Bây giờ em không tham lam nữa. Trước mắt em sẽ chỉ cố gắng tập trung ôn ngoại ngữ, chú trọng vào cách diễn đạt những chữ rất thông thường mà em ko thể diễn đạt sang tiếng anh.
    Thứ hai là tập trung vào làm tốt công việc này cho đến khi mình chính thức rời khỏi nó. Mình ra đi cũng phải đàng hoàng chứ.
    Thứ ba, sắp tới em sẽ đối mặt với 2 kỳ thi. Một là đầu cuối tháng 7, thi TOEIC và cuối tháng 9, thi 3 module của chuyên ngành em đang theo học.
    Song song đó, khi nào có thời gian rãnh thì vẫn lướt web xem có cv nào phù hợp thì apply.
    Còn chính thức nghỉ cty này sẽ là ngày em cảm thấy thật tự tin trong phỏng vấn bằng tiếng anh. Em có thể diễn tả điều em muốn nói. Em chỉ rớt tại khâu này thôi. Không diễn đạt được dẫn đến im lặng, sợ nói càng nhiều, sai càng lớn. Anh giúp em học tiếng anh hén. Anh trở thành từ điển sống của em nhé. My darling! Take a look at my English-learning blog. http://totryisall@blogspot.com
    Tạm thời em xin mạng phép nhận ơn huệ từ cả nhà anh trước nhé. Em phải hoàn thành các mục tiêu này trước khi anh về. hihi.

    Trả lờiXóa