Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Được và mất gì từ khi có anh

Được và mất gì từ khi có anh

Valentine năm nay, cũng là kỷ niệm 2 năm ngày anh ngỏ lời cầu hôn. Em thử mang cái tính mà người đời vẫn gọi là tủn mủn đàn bà ra để đong đếm xem em đã được và mất gì từ khi có anh.

Mất

Lòng can đảm và nết chăm chỉ : người ta chẳng còn thấy em một mình cặm cụi đi làm trong đêm khuya khi nhiệt độ xuống dưới 0, hay đêm hè đầy mưa gió với sự cô đơn lạnh lẽo trong lòng. Không còn em thản nhiên khi bước vào căn nhà im ắng giữa một vùng đất dẫu đông người mà chỉ nghe tiếng côn trùng xao xác mỗi đêm, tiếng quạ kêu vang trời mỗi sáng nơi xứ người. Không còn em cười nghe chị bạn kể chuyện khóc khi phải ở nhà một mình những lần chồng đi công tác xa. Không còn em một mình xem phim ma giữa đêm hôm khuya khoắt mà vẫn ngủ ngon như thường. Không còn em một mình tự sửa xe, tự sửa máy khâu, tự đóng lấy cái bàn ăn nho nhỏ.., không còn.., không còn nữa ...

Thay vào đó là một em bỗng thấy sợ khi về tới nhà không có bóng anh, thấy sợ những đêm dài thao thức vì vắng anh, thấy sợ đọc truyện ma trong đêm mà không có anh bên cạnh. Một em luôn bắt anh mang xe em đi rửa, đi bảo trì những việc trước đây em tự làm ngon ơ...hơ hơ... Một em luôn sẵn sàng bốc máy điện thoại lên hạnh họe anh mỗi khi có việc gì khúc mắc, cần tư vấn. Một em luôn nhõng nhẽo, luôn sẵn sàng đánh thức anh giữa đêm khuya chỉ vì cái dây màn nó tuột, hay chỉ vì cái bụng nó đau. Tóm lại là một em... vô cùng ích kỷ.

Tính tự tin : Em thấy sợ khi trên mặt bỗng nổi lên một cái mụn, thấy lo khi da lấm tấm tàn nhang, thấy buồn khi sau Tết mình "phúc hậu" ra vì ăn quá nhiều. Thấy chạnh lòng khi ngoài đường cô kia có cặp giò đẹp, cô này có làn da trắng. Thở dài khi thấy anh khen người mẫu nọ người mẫu kia. Và chính giây phút đó em lại thấy mình tự ti đến vô cùng anh ạ... Em thầm trách số mình hẩm hiu, thầm trách kiếp trước em không tốt, và hứa sẽ làm nhiều việc tu tâm tích đức cho một kiếp sau xinh đẹp của em!

Và cái mất cuối cùng: Mất vệ tinh. Em than thở "có chồng nên mất hết vệ tinh". Này nhá, cái anh (hay có lẽ là em) làm ở công ty chung tòa nhà em đó, ngày trước săn đón, việc gì cũng sốt sắng ưu tiên, giấy tờ gì cũng mang xuống tận nơi cho em, thế mà từ khi nghe em kể với mấy chị công ty đó là em sắp cưới anh, thì bỗng dưng anh ta trở nên lạnh lùng tới tức cười. Không có những lần tình cờ đi cùng thang máy, không có những lần gọi điện hỏi thông tin này mới đã cập nhật chưa, giấy tờ gì giờ em cũng phải tự đi lấy, và chẳng còn có sự ưu tiên đặc biệt nào cho em... Sao em thấy tủi thân quá anh ơi!

Được:

Cái được đầu tiên là một tấm chồng rất đáng.. tấm phản ... Nhờ anh mà em mưa không tới mặt, nắng không tới đầu. Đấy, như hôm Valentine vừa rồi, đang đi chơi gặp mưa, em và anh vào ngồi Highland Coffee ở An Đông Plaza. Vì ngoài hiên nên gió thổi và mưa hắt, em lại chỉ việc bắt anh ngồi ngoài, và em núp sau anh, thế là yên ấm, thế là vẫn ba hoa chích chòe, mặc trời đổ mưa xối xả, mặc gió rít từng cơn. Bởi thế mà sau khi nghe em than thở: được chồng mất vệ tinh, anh nạt: thế muốn chồng hay muốn vệ tinh...Em xanh mặt mếu máo: huhu, em muốn cả hai... À không, em muốn chồng...

Tiếp theo là được một anh xe ôm: đi xa cũng chẳng sợ, cứ kêu gào rồi nhõng nhẽo bắt anh chở đi. Em ngồi sau mệt quá thì ngủ, báo hại anh phải vừa lo lái xe, vừa lo giữ em sao cho khỏi rớt... Có vậy mới thúc giục ham muốn mãnh liệt mua xe hơi trong anh chứ, anh nhỉ, để anh lên đời từ chức xe ôm sang chức... tài xế cho nó oai đúng như cóc chứ...

Được thăng chức: tự dưng mình chẳng phải khổ tâm học hành gì cũng được đặc cấp lên bà Tiến sĩ, rồi lại được sinh viên của chàng gọi là cô, oách ra trò... Sau này cứ vậy mà nhờ bóng quan lớn, anh lên chức gì là em lên chức đó, chẳng tốn công nhọc nhằn phấn đấu... Nghĩ đã thấy sướng lắm rồi. Ôi, lấy chồng muôn năm!

Và sẽ còn nhiều, còn nhiều thứ anh mang đến cho em nữa. Em biết mà, cứ "há miệng chờ sung" thôi hỉ!

Nên túm lại là em được nhiều hay mất nhiều đây?

Dieu Thuy

2 nhận xét:

  1. Mình rất thích bài này, nó làm gợi nhớ cho mình rất nhiều kỷ niệm đẹp. Mình ước gì cũng thực hiện được điều gì đó tương tự cho người ấy của mình vào những dịp quan trọng. Nhưng càng nghĩ càng thấy mình thật không "romantic" một xíu nào.

    Trả lờiXóa
  2. Tạm thời thôi. Vả lại mỗi nhà mỗi hoàn cảnh. Cứ bằng lòng và tận hưởng cái mình đang có hổng tốt hơn sao. Biết rằng "cỏ bên vườn khác sẽ xanh hơn" nhưng biết đâu còn lắm chỗ lồi chỗ lõm, đất cũng xấu lắm.

    Trả lờiXóa