Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Thay đổi


Tối qua viết nhiều nhưng lại không đăng lên được thiệt là tức lắm. Tức đến nước mà sáng nay nằm mơ gặp anh về, mừng hết biết. Muốn ngủ hoài không muốn tỉnh dậy. Nhưng mà mơ vẩn là mơ thôi. Em cố gắng viết lại những ý mà tối qua muốn truyền đạt đến anh. Hy vọng sẽ không sót ý nào cả.
Dưới đây là một số lý do mà gần đây em xao lãng việc nói chuyện với anh hay là nói chuyện trong cau có và bực bội:
Em đề cập ở đây để hai đứa cùng góp ý xây dựng, không phải em chỉ trích anh đâu. Em biết là mình cũng chẳng tốt gì cả, suốt ngày than vãn, lười biếng.
-         Chủ đề của hai đứa nói chuyện ngày càng không hứng thú đối phương, dẫn đến không tập trung. Ví dụ, em thì mãi nói chuyện về cty, nói riết mà vẫn vậy, thấy anh ko còn ủng hộ như xưa nửa, luôn nói ra những điều em làm được, riết thấy đề tài này làm phiền đến anh. Nên gần đây ko còn muốn chia sẻ với anh nữa. Ngược lại, chuyện về cái bài anh đăng tải (về thuồc, cách này, cách kia…) thật sự em cũng không hứng thú lắm. Do em chẳng bao giờ quan tâm và thực hiện được những điều đó. Ngày càng nhiều lần thấy anh cũng không lắng nghe và đồng tình vào những điều em nói, làm em có cảm giác không muốn chia sẻ nữa. Không biết anh có thấy như vậy ở anh hay không? Thêm một điều nữa là em không biết từ lúc nào, không dám nói chuyện về cơ thể của anh nữa. Em rất buồn vì nó từng là đề tài nóng hỏi của chúng ta. Không còn những lời nói trìu mếm và những chiếc hôn thật sự em cảm nhận được như trước nữa.
è Em thấy cách khắc phục chuyện này đó là dần dần tìm lại những đề tài cả hai thật sự hứng thú về đề tài đó. Để hai đứa mình hăng say và còn chờ đợi đến lúc mình gặp nhau để kể cho nhau kể những chuyện đã xảy ra với mình.
-         Thứ hai là, em cảm thấy em và anh ngày càng dễ tranh luận hơn. Em sẽ nói cho anh nghe những gì đã diễn ra trong tâm trí em khi tranh cãi với anh. Anh và em được sinh ra và nuôi dưỡng ở hai gia đình khác nhau. Và bây giờ, em trở thành một thành viên trong gia đình anh và ngược lại. Có những điều em thấy đúng như anh nói, có những điều em thực sự chưa cảm nhận được gia đình anh như những gì anh nói. Qua một thời gian, không ngắn cũng như không dài ở và tiếp xúc với gia đình anh. Anh hãy để em tự thân vận động, những điều anh nói anh hãy nghĩ là “để em tham khảo” hoặc báo động cho em biết là “không phải như cách em đã nghĩ” đừng cố gắng thuyết phục em tin ngay vào những điều anh nói. Hãy cho em thời gian. Vì ngay lúc đó em hay không chịu tiếp thu đâu. Em sẽ là người tiếp tục sống với bố mẹ, anh chị, và dì Bé, em sẽ dần dần cảm thấy những điều anh nói quả thật là như vậy hay không. Đừng cố thuyết phục em tin ngay lúc đó. Đôi khi nó có tác dụng ngược lại và làm cuộc nói chuyện chúng ta quá căng thẳng và không hứng thú để tiếp tục nữa. Hãy cho em thời gian. Giống như chuyện tiền nong, em đã rất khổ sở vì nghĩ rằng nếu mình mượn tiền bố mẹ thì mọi người sẽ nghĩ là em lợi dụng gia đình anh chẳng hạn… Đây là suy nghĩ của em, anh đừng nói là vô lý hay như thế nào (nó chỉ làm mình lại rơi vào những cuộc nói chuyện không thoải mái với nhau thôi). Ai cũng có suy nghĩ của riêng ai mà. Nhưng sau này, qua lời nói của anh, qua cách đối xử của bố mẹ, em cũng đã thay đổi cách suy nghĩ rất thoáng trong vấn đề này. Em đã nhận sự giúp đỡ về tiền của bố mẹ, và cả quà tặng đắt tiền nữa (máy laptop). Em đưa ví dụ này, cũng chỉ muốn anh thấy được. hãy cho em thời gian. Em là người rất đổi tự ái, đừng cố thuyết phục em ngay lúc đó. Em cần những lời nói thật của anh, nhưng hãy nhẹ nhàng và quá vội vã để thuyết phục em. Anh hãy cố chú ý điều này, và em cũng hứa với anh là sẽ tự thay đổi mình. Hãy thử một thởi gian, anh sẽ thấy em cũng là người chịu tiếp thu thôi.
-         Thêm một chuyện nữa khiến em thường cáu gắt khi nói chuyện với anh. Đó là em cảm thấy mình đang rất mệt mỏi và em cần nghĩ ngơi hơn nói chuyện với anh. Vấn đề của sự việc này, bắt nguồn từ đâu. Đó là do, việc làm ở cty không nhiều, nhưng em đã đang cảm thấy rất mệt mỏi về tinh thần. Vì mặc dù thời gian rãnh rỗi trong cty em rât nhiều, nhưng em lại không thể làm bất cứ việc gì khác. Nó làm em cảm thấy bứt rứt vì đã để lãng phí thời gian đó. Về đến nhà, không khí mệt mỏi vẫn không còn đó, dẫn đến tâm trạng, “không muốn làm gì cả chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng lại thấy sợ, bứt rứt vì sợ bố mẹ, dì Bé lại nói này nói kia”. Tình hình này đã dẫn đến kết quả em vẫn cố gắng làm việc nhà, nhưng trong tâm trạng được làm xong và leo lên phòng xem phim và ngủ sớm thôi. Rất nhiều lần em ko đã ko tắm để đi ngủ, cũng như không mở máy tính lên. Em chỉ ước là lúc đó có anh nằm bên cạnh em, để em kể cho anh nghe những chuyện xảy ra trong cty, hay nghe anh kể về chuyện của anh bằng đối thoại trực tiếp hay là mình cũng nắm trên chiếc giường tâm sự. Em cảm thấy rất ghét cái cảnh mở máy tính, gọi cho anh. mạng lại rớt hoặc chập chờn. Em ghét nó, em ghét nó lắm anh ơi. Đó cũng là lúc em dùng điện thoại để nhắn tin và gọi nói chuyện trực tiếp với anh. Nó dễ dàng và cảm giác anh ở ngay cạnh bên em hơn. Những lúc em có học buổi tối, thì cũng là một cái cớ về trễ nên không mở máy tính nói chuyện với anh được. Nhưng thực ra anh thấy rồi đó, em chỉ là trốn tránh thôi. Em sợ online, anh lại hỏi em nhưng điều mà em đã chưa làm được cho anh: em chụp hình chưa? Em up hình chưa? Em hỏi mẹ chưa? Em có thăm bà ngoại không? Em gửi đồ cho anh chưa?… Rất nhiều thứ anh hỏi nhưng em đã không làm xong. Cảm giác đó em rất khó chịu, vì chính chồng mình nhờ mà mình cũng không làm được. Nhưng anh biết em rồi, rất lề mề, ngại đụng chạm, lười biết, luôn luôn tìm cớ để delay. Một bên là không hoàn thành cv, một bên là tự trách mình sao không làm được những việc anh nhờ, một bên là đối mắt với những câu hỏi của anh (thường xù lông nhím lên với những câu hỏi này của anh – anh có cảm nhận đó đúng không. Bây giờ thì anh hiểu vì sao em lại cáu gắt rồi đó) Em thật xin lỗi anh vì tính nết này của em. Tính lười biếng, luôn luôn đình trệ rồi stress vì sao mình làm ko được những điều mình đề ra. Thật ra em vẫn ko biết làm thế nào để thay đổi nữa. Lúc trước có anh bên cạnh thúc ép, em vào nề nếp được, và bố bên cạnh (mặc dù bố không làm gì, những em rất sợ bố) nên gò ép em vào khuôn khổ được. Đây cũng là vấn đề tại sao em chưa chuyển cv. Em thật sự cần anh bên cạnh em. Nhưng trên thực tế, anh ko bên cạnh em, em phải tự thay đổi!!!! Em phải tự giúp mình!!!! Em biết điều này, nhưng em vẫn làm chưa được anh ơi, em chỉ nghĩ ra được những giải pháp, nhưng chưa bao giờ em quyết tâm làm được nó trọn vẹn cả. Nhưng lần này, đọc những dòng anh tâm sự, em biết là em đã làm anh buồn lòng em rất nhiều. Em xin lỗi anh. Em sẽ cố gắng sẽ cố gắng cầm cự và thay đổi! Em thật sự không muốn anh buồn. Em luôn nghĩ đến anh nhưng mỗi lần nói chuyện với anh lại cáu gắt với anh. Em mâu thuẫn quá!
è

1 nhận xét:

  1. Hóa ra những sự thúc ép của anh nhằm để tăng động lực cho em, trở thành gánh nặng của em trong suốt thời gian qua. Anh cứ cho rằng em là người thiếu quyết tâm, vì thế anh cần phải liên tục nhắc nhở em. Cuối cùng thì tất cả đều phản tác dụng cả. Em nói rằng tính xấu nhất của em đó là hay viện cớ trì hoãn. Em nói rằng em muốn thay đổi mình. Có vẻ mong muốn của em sẽ vô cùng khó để thực hiện được.
    Từ bản thân của anh, anh cho rằng vấn đề nằm ở chỗ là mình chưa thực sự muốn làm.
    Về chuyện có chat với nhau không, thì em cứ tự nhiên mà hành sự. Em đã nói rõ ở trên rồi, thì anh cũng thấy mừng vì em đã nói ra điều đó. Anh cũng đồng tình với quyết định này, đó là em chỉ online khi thực sự cần chia sẽ, trò chuyện với anh. Đừng xem việc online với anh là 1 trách nhiệm, chuyện này rất dễ dẫn đến cảm giác nặng nề.
    Anh không cảm thấy buồn lòng về những lời tâm sự của em, mà anh cảm thấy vui vì anh đã được em chia sẽ những gì em cảm thấy khó chịu trong lòng.
    Điều làm anh cảm thấy buồn về em chính là câu kết của bài viết lần trước. Đại ý là về chuyện có khả năng anh sẽ bỏ em và theo người khác. Anh cũng hiểu là giữa chúng ta đang có 1 chút chuyện không vui nảy sinh. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ không còn yêu em nữa. Cô bé ngốc nghếch đáng yêu của anh kangaroo ngọt ngào. Trong cuộc sống đâu lúc nào cũng phẳng lặng như tờ được. Cũng có khi thế này, khi thế khác. Trong triết học người ta cũng có nói, đó là để 1 cái gì đó phát triển đến mức cao hơn thì phải xuất hiện mâu thuẫn, rồi mâu thuẫn đó được giải quyết. Không ai toàn mỹ cả. Không câu chuyện tình yêu nào cứ toàn cười và vui vẻ cả. Mặn ngọt chua cay đắng chát. Em thấy đó, trong 6 vị đó chỉ có ngọt là thứ ngon nhất, hấp dẫn nhất. Còn 5 vị còn lại thì chẳng ai thích cả. Nhưng ai cũng phải nếm qua cả. Tuy vậy không thể thiếu 1 vị nào cả. Vì đơn giản là ngọt sẽ càng ngọt hơn khi chúng ta đã nếm qua 1 trong những vị kia.

    Trả lờiXóa